CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 49

“Tôi không hề có ý định xin tiền ông”, Cohn nói bằng giọng tổn

thương.

“Ơ, nhưng mà ông phải...”
“Không, nhất định không...”
“Nhưng tôi van nài ông mà, là người Mỹ đồng hương với nhau...”
Cuối cùng thì Cohn cũng nhượng bộ. Cái lão già tội nghiệp đó

hiểu rằng họ chẳng có cách gì chạy được trừ phi phủ lên sự rút lui
bằng một cử chỉ nhân đạo. Viên quản lý, cảm thấy có cái gì bất ổn, bắt
đầu lượn gần chỗ họ ngồi một cách bồn chồn. Cohn ngầm dùng một
ngón tay chỉ về phía lão với một cử chỉ thô tục. Cuối cùng y nhận của
ông Mỹ kia một chi phiếu 300 đôla. Xem ra khá hơn lần trước.

“Xin lỗi, nhưng chúng tôi có việc phải đi”, Jim Chaffee vừa nói

giọng hơi run, vừa bật ra khỏi ghế như bị ai đạp vậy.

Cohn đề nghị: “Tôi rất muốn đưa quí vị đi xem hòn đảo.”
“Ồ, không... không, cám ơn ông! Bên công ty du lịch người ta lo

hết mọi việc rồi.”

Cả ba giờ đây đã rời khỏi ghế. Đây là cái cảnh tượng nực cười và

thú vị nhất, khi cái ý tưởng “Bill Smith” sẽ bắt tay họ làm cho cả ba
thấy lạnh xương sống.

Chaffee ấp úng: “Nếu như tôi có thể làm gì đó cho ông tại Mỹ...”
Ba trăm đô la, Cohn ngẫm nghĩ. Tiền họ bỏ ra đáng lắm. Nói cho

cùng thì đây là đỉnh cao trong cuộc du lịch của họ. Rồi họ có thể kể
cho bạn bè nghe suốt buổi về câu chuyện một chàng trai Mỹ sáng sủa
bị mắc bệnh phong ở Tahiti. Đúng là một bức ảnh nhiệt đới hoàn hảo,
thuần túy Somerset Maugham, mang dáng dấp truyền kỳ của vùng
biển phương Nam. Quả thực y đã làm cho 300 đô la họ bỏ ra xứng
đồng tiền bát gạo.

“Ông có thể chụp một bức ảnh tôi với bàn tay này.” Cohn tử tế đề

nghị. Họ làm như không nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.