CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 52

“Ê, tên kia.”
Đó là một gã vạm vỡ, dữ dằn, mặt quằm quặm tỏ ra không hề biết

đùa chút nào. Cohn thật ra không hoàn toàn chống chủ nghĩa thực dân.
Y vẫn cho rằng vài thế kỷ đô hộ của người Âu lên Phi Châu biết đâu
cũng có cái hay. Đời sống dục tính của Tây Phương càng ngày càng
trở nên máy móc và buồn chán.

“Thằng khốn, nếu mày còn để cho một tên bản xứ đá đít mày như

vậy thì tụi tao sẽ đi hãm hiếp và giết chóc bọn bản xứ ngay tại đây,
như đã làm ở Congo đấy.”

Trí tò mò của Cohn nổi dậy, y hỏi “Thế thực sự ở Congo ông đã

hiếp và giết ai vậy?”

Gã người Bỉ tiến lên một bưóc, Cohn lùi lại hai bước.
“Thằng da trắng phản bội kia, nếu lần sau mày còn để cho một

tên bản xứ đá đít mày, chúng tao sẽ cột đá vào cổ mày và ném xuống
nước đấy, liệu hồn.”

Cohn vốn luôn nhanh nhạy nhất khi y bị giằng co giữa sự vênh

váo và nỗi sợ hãi. Lần này trí óc y vụt hiện ra một ý tưởng sáng tạo
tuyệt vời.

“Ông dám làm thế không?” Y cao giọng, âm sắc Mỹ mạnh mẽ:

“Tôi là tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở đây, và tôi không cần ai dạy bảo về
phẩm giá của người da trắng cả.”

Gã người Mỹ há hốc: “Tổng, tổng...”
“Đây, danh thiếp tôi đây, thưa ông.”
Học theo đúng phong cách của một Picaro chân chính, Cohn luôn

luôn mang theo danh thiếp của ngài Tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở xứ này,
người mà y căm ghét thậm tệ, chỉ vì cái lão khốn này thường xuyên
tìm cách trục xuất y khỏi xứ.

Cohn bỏ đi, miệng huýt sáo vui vẻ. Rỉ tai là phương tiện truyền

thông mau lẹ nhất ở xứ này. Chỉ trong vài giờ nữa là cái vụ lá cờ sao
sọc bị làm nhục này sẽ được truyền đi khắp nơi, và Ngài T. Jefferson

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.