CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 69

Viên đạn đầu tiên tức khắc bắn trúng chiếc máy ảnh.
Hầu như không hề nghe tiếng nổ, chỉ một tiếng bụp rất khẽ của

ống hãm thanh. Rồi hai viên nữa và cái thiết bị gián điệp giá đến mười
ngàn đô la nằm vỡ vụn trên cát.

Callum nghe một tiếng rên thảng thốt và thấy lão người Hoa chạy

lại núp cạnh chiếc xe. Đồ ngốc. Callum và lão đều mặc áo trắng và
quá to béo nên một tay chuyên nghiệp chẳng thể nào bắn trượt được.
Đây chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo thân hữu của người Pháp.
Người Mỹ, cút đi. Đi mà lo những chuyện chó chết của các ông.
Monsieur Cohn là của chúng tôi.

“Đứng dậy đi.”
“Họ giết chúng ta mất.”
“Người Pháp không giết đồng minh đâu, họ chỉ xua chúng ta xa

khỏi họ thôi. Đi. Mai rồi trở lại lấy xe cũng được.”

•••

Họ đi bộ qua đụn cát ra đến đường làng. Callum rút mùi soa chùi

mồ hôi trên trán. Gã không sợ hãi. Gã chỉ sống qua một cơn ác mộng
thôi. Toàn bộ chuyện này giờ thành điên rồi. Cả SDEC của Pháp và
CIA của Mỹ đều quan tâm một cách cao độ đến một tên nhạc sĩ rồ
hằng đêm thức dậy viết những nốt nhạc trên cát nơi một bãi biển
quạnh hiu ở Tahiti!

“Y vẽ cái gì vậy?”, lão người Hoa lại tiếp tục hỏi.
“Tại sao ta...”
“Im đi. Hắn là một nhạc sĩ. Viết nhạc chứ gì nữa. Cơ quan CIA

quan tâm sâu sắc đến âm nhạc. Đa số không hiểu, chứ thật ra CIA là
một viện văn hóa lớn. Họ quan tâm đến một nhạc sĩ để có một bài
nhạc hay cũng là chuyện thường thôi.”

Thủy triều rút lui, để lại những ghềnh đá san hô nhẵn bóng bắt

đầu rộn lên vì những chú dã tràng khi phóng vụt đi khi đứng bất động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.