CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 98

“Bước tới.”
“Xin cho tôi đi xuống.”
“Chúng tao phải đến gần hơn nữa.”
“Xin... xin thả tôi ra...”
Lão đưa mắt nhìn mỏm đá. Lựu đạn. Callum đã nói với lão là sẽ

sử dụng lựu đạn mà.

“Lạy ông, đừng.”
Rồi lão có cảm tưởng như nghe thấy một tiếng động, từ nơi chỗ

Callum nấp, lão cứng người lại, nhắm mắt, thu mình như thể không
còn hiện hữu về mặt thể chất nữa, chỉ còn có tinh thần cảnh giác đề
phòng mọi thứ xung quanh, như thể cái linh hồn bất tử và run rẩy của
lão đã nhảy phóc ra khỏi cái thân xác mất an toàn của lão vậy.

Không có gì xảy ra - Chưa có gì xảy ra.
Sợ hãi làm đầu óc lão trống rỗng một lúc lâu, rồi lần lần các

mảnh ý tưởng ghép lại. Từ trong đáy sâu tăm tối của lòng sợ hãi, một
tia hy vọng man dại nhóm lên.

Hẳn Bill Callum không dám liều để lão chết.
Cái ông người Mỹ ấy hẳn là phải để cho cái thằng Gauguin khốn

khiếp ấy chết hơn là để mất đi một nhà kinh doanh quan trọng nhất ở
Tahiti này, cũng là bạn tốt nhất, đáng tin cậy nhất của thế giới tự do -
mà cũng có thể Callum chưa kịp đến đó chắc.

Giờ thì ba người đang ở phía trước lão. Lão hơi nhích lui một

chút, cố tạo khoảng cách vài thước giữa họ và lão. Rồi được khích lệ
vì thấy không bị gì, lão lẹ làng lùi thêm vài bước nữa, đụng một tảng
đá và té. Ba gã người Hoa liếc nhìn lão rồi cái gã cao ngòng mang
kính bước lại đá lão một cú vào hông. Chong đau điếng người, nhưng
lão gần như cám ơn. Cái đau thể xác làm lão bớt sợ hơn.

Lão sụt sùi: “Tại sao ông đá tôi?”
Lại một cú nữa. Cặp kính của gã lóe lên. Lạnh, chết chóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.