CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 10

Rồi ông nheo mắt nhìn xuống sàn. Gương mặt ông nở một nụ cười trước

những thứ ông nhìn thấy. “Jesse”, ông phấn khởi nói vào bộ đàm.

“Tôi nghe.”
“Tôi đang ở chỗ căn chòi có lẽ cách con sông một phần tư dặm về phía

bắc. Tôi nghĩ là thằng khốn khiếp ở đây đêm hôm qua. Có giấy gói thức ăn
và vỏ chai nước. Một cuộn băng dính nhựa nữa. Và cậu đoán xem còn cái
gì? Tôi thấy một tấm bản đồ.”

“Một tấm bản đồ?”
“Phải. Có vẻ về khu vực này. Biết đâu nó sẽ chỉ cho chúng ta chỗ hắn

đang giữ Mary Beth. Cậu nghĩ thế nào?”

Nhưng Ed Schaeffer không bao giờ biết được phản ứng của anh chàng

đồng nghiệp trước bước tiến tốt đẹp trong công việc điều tra này. Tiếng
người con gái thét lên vang vọng khắp cánh rừng và bộ đàm của Jesse Corn
im bặt.

Lydia Johansson trượt chân về phía sau và lại thét lên khi gã trai nhảy ra

từ một đám lách cao, giữ lấy hai cánh tay cô bằng những ngón tay bấu chặt.

“Ôi, lạy Chúa, xin đừng làm hại tôi!”, cô van xin.
“Câm mồm”, gã trai giận dữ thì thầm, ngó nghiêng xung quanh, những

hành động giật cục, ánh mắt đầy dã tâm. Gã cao và gầy giơ xương, giống
như phần lớn đám thiếu niên mười sáu tuổi ở các thị trấn nhỏ bang
Carolina, thêm vào đó, gã rất khoẻ. Da gã ửng đỏ và nổi cục – trông có vẻ
là do quệt vào những gốc cây sồi độc

[3]

- và mái tóc gã cắt ngắn nham nhở,

y như gã đã tự cắt vậy.

“Tôi chỉ mang hoa đến… Vậy thôi! Tôi không…”
“Xuỵt”, gã trai thì thào.
Nhưng những móng tay dài, bẩn thỉu của gã bấm vào da Lydia khiến cô

đau đớn và cô lại hét lên. Gã tức tối lấy bàn tay bịt miệng cô. Cô cảm thấy
người gã áp sát người cô, cô ngửi thấy cái mùi chua lòm, không tắm gội.

Lydia vặn vẹo đầu. “Cậu làm tôi đau”, cô rền rĩ nói.
“Hẵng câm mồm!” Giọng gã trai rít lên tựa những cành cây bị phủ băng

đang nứt ra và những hạt nước bọt bắn lấm tấm trên mặt Lydia. Gã lắc cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.