CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 14

     

CHƯƠNG HAI

Chỉ Chúa mới có thể cứu chữa cho anh. Và Chúa thì xem ra không định làm
việc này.

Điều ấy chẳng thành vấn đề vì Lincoln Rhyme là con người của khoa

học chứ đâu phải của thần học, và bởi vậy anh đã không tới Lourdes hay
Turin hay một cái lều của giáo phái Baptist để được cầu nguyện, hành lễ,
mà anh đã tới đây, tới bệnh viện ở Bắc Carolina này, với hy vọng nếu không
hồi phục được hoàn toàn thì chí ít cũng được một phần nào đó.

Bây giờ, Rhyme đang lái chiếc xe lăn Storm Arrow

[4]

gắn động cơ, đỏ

như một chiến hạm nhỏ, theo bệ dốc xuống khỏi chiếc xe thùng, chiếc xe
vừa đưa anh, anh chàng phụ tá và Amelia Sachs vượt năm trăm dặm - từ
Manhattan tới. Ngậm ống điều khiển bằng đôi môi hoàn hảo, anh thành
thạo quẹo chiếc xe lăn và tăng tốc độ để nó đi lên vỉa hè, tiến đến cửa chính
Viện Nghiên cứu Thần kinh thuộc Trung tâm Y khoa Đại học Tổng hợp Bắc
Carolina ở Avery.

Thom gập lại bệ dốc của chiếc Chrysler Grand Rollx đen bóng, chiếc xe

được thiết kế cho xe lăn lên xuống được.

“Đánh nó vào khu vực để xe của người tàn tật”, Rhyme nói to và tủm

tỉm cười.

Amelia Sachs nhướn một bên lông mày với Thom. Anh chàng bảo:

“Tâm trạng đang vui đấy. Hãy tận dụng đi. Vì nó sẽ không kéo dài lâu đâu”.

“Tôi nghe thấy rồi đấy”, Rhyme quát lớn.
Anh chàng phụ tá lái xe đi và Sachs đuổi kịp Rhyme. Cô đang gọi điện

bằng di động, đang chờ kết nối với một công ty cho thuê xe ở đây. Tuần tới,
Thom sẽ phải dành nhiều thời gian trong bệnh viện chăm sóc Rhyme, và
Sachs muốn chủ động sắp xếp thời gian cho bản thân mình, có thể là thăm
thú chỗ nọ chỗ kia trong vùng. Hơn nữa, cô thích lái xe thể thao, chứ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.