CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 147

ném cú cuối cùng chẳng ai đánh được. Rồi bàn tay cô lại hạ xuống. Không!
Nhà truyền giáo đã biến mất. Chỗ ông ta xuất hiện lúc nãy bây giờ chỉ là
một thân liễu sẫm màu, cỏ và một cây nguyệt quế, đung đưa trong gió nóng
bỏng.

Có thể đó là tất cả những gì Mary Beth vừa nhìn thấy.
Có thể ông ta chưa hề ở đấy.
Đối với Mary Beth McConnell - nóng, khiếp hãi, bị cơn khát hành hạ -

cái thực và cái ảo bây giờ hòa trộn vào nhau và mớ truyền thuyết mà cô
từng nghiên cứu về vùng nông thôn Bắc Carolina đáng sợ này dường như
đều trở nên thực. Có thể nhà truyền giáo ấy chỉ là một trong số các nhân vật
tưởng tượng, giống như Nàng tiên vùng Hồ Drummond.

Giống như những hồn ma khác của đầm lầy Sầu Thảm.
Giống như Con Nai Cái Lông Trắng trong truyền thuyết của người Anh

điêng - câu chuyện đang trở nên giống đến đáng sợ câu chuyện xảy ra cho
chính cô.

     

† † † † †

     

Đầu đau nhức, mặt mày xây xẩm vì nóng, Mary Beth nằm xuống chiếc

đi văng cũ rích, nhắm mắt lại, nhìn những con ong bắp cày bay lượn gần đó,
rồi chúng chui vào cái tổ xám xịt, lá cờ chiến thắng của kẻ bắt giữ cô.

Lydia cảm thấy bàn chân cô chạm xuống đến lòng suối và cô đạp để

ngoi lên.

Ngạt thở, phì nước trong miệng ra, cô thấy mình đã trôi xuôi theo dòng

suối tới một vũng lầy cách cối xay chừng năm mươi feet. Hai bàn tay vẫn bị
trói quặt về phía sau, cô đạp mạnh để lấy thăng bằng, nhăn mặt đau đớn.
Mắt cá chân cô đã bị trẹo hoặc vỡ do đập vào guồng bánh xe nước khi cô
nhảy xuống cửa cống. Tuy nhiên nước chỗ này sâu phải tới sáu hoặc bảy
feet và nếu không đạp cô sẽ chết đuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.