Nhưng Lydia không quay đi khi Garrett ngồi xuống trước mặt cô. Gã
cầm chân cô. Những ngón tay dài nghêu của gã - lạy Chúa, những ngón tay
khổng lồ - chúng tóm chặt bụng chân cô, rồi tóm chặt mắt cá chân cô. Gã
đang run rẩy. Gã nhìn vào những lỗ thủng trên đôi bít tất trắng, nơi da thịt
hồng hào của cô lòi ra. Gã xem xét bàn chân cô.
“Không bị cứa. Nhưng thâm tím toàn bộ. Thế là làm sao?”
“Có thể bị gãy xương.”
Garrett không đáp lời, xem chừng không thông cảm gì. Như thể nỗi đau
đớn của Lydia là vô nghĩa đối với gã. Như thể gã không hiểu được rằng một
con người có lẽ đang phải chịu đựng biết bao khổ sở. Sự quan tâm của gã
chỉ là cái cớ để sờ mó cô.
Lydia duỗi dài chân hơn, các bắp thịt run run vì phải nỗ lực nhấc cái
chân lên. Bàn chân cô chạm vào bụng dưới Garrett.
Mi mắt gã cụp xuống. Hơi thở gấp gáp.
Lydia nuốt nước bọt.
Garrett di chuyển bàn chân cô. Nó lại chạm vào cái của gã qua lớp vải
ẩm ướt. Nó cứng như cái guồng bánh xe nước mà cô bị đập một phát lúc
chạy trốn.
Garrett trườn bàn tay lên phía trên chân Lydia. Cô cảm thấy những móng
tay gã móc vào chiếc bít tất.
Không...
Được mà...
Rồi Garrett bỗng sững người lại.
Đầu gã nghiêng ra phía sau và hai cánh mũi phồng lên. Gã hít sâu vào.
Hai lần.
Lydia cũng khịt khịt mũi ngửi không khí. Có mùi chua chua. Mất một lát
cô mới nhận ra. Mùi ammonia.
“Mẹ kiếp”, Garrett thì thầm, mắt mở to hoảng hốt. “Làm sao bọn nó tới
đây nhanh như thế được nhỉ?”
“Cái gì?”, Lydia hỏi.
Garrett bật dậy. “Cái bẫy! Bọn nó vướng cái bẫy! Mười phút nữa là bọn
nó tới đây! Làm thế quái nào bọn nó tới đây nhanh như thế chứ?” Gã ghé