CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 180

“Đừng”, Sachs nói. “Có thể sẽ có dấu vết gì đó bên trong. Để đến khi

chúng ta quay lại chỗ Lincoln đã.”

“Nhưng biết đâu hắn đã đánh dấu nơi giam giữ cô gái.”
“Có thể. Dù sao thì chỗ đánh dấu vẫn còn đó khi chúng ta quay lại la-bô.

Bây giờ mà chúng ta bị mất dấu vết, chúng ta sẽ bị mất vĩnh viễn luôn.” Rồi
Sachs nói: “Chị tiếp tục lục soát bên trong nhé. Tôi muốn kiểm tra cái lối
mòn mà hắn đang đi thì bị chúng ta chặn lại. Nó dẫn về phía con suối. Có
thể hắn giấu thuyền đằng ấy. Có thể sẽ có một tấm bản đồ nữa hoặc vật nào
đấy khác chăng.”

Sachs rời khỏi cối xay và vội vã bước về phía con suối. Khi đi ngang

qua quả đồi nơi Mason đã bắn xuống, cô rẽ ngoặt và phát hiện ra hai gã đàn
ông đang nhìn cô chằm chằm. Hai gã cầm hai khẩu súng trường.

Ôi, không. Không phải là họ chứ.
“Chà”, Rich Culbeau nói, gạt một con ruồi đậu trên cái trán sạm nắng.

Gã hất đầu và đuôi tóc tết dày bóng loáng đung đưa như đuôi ngựa.

“Cảm ơn rất nhiều, thưa cô”, gã kia cất giọng thoáng vẻ châm chọc.
Sachs nhớ ra tên gã: Harris Tomel - cái gã trông giống một doanh nhân

miền Nam cũng như Culbeau trông giống một tay tổ lái.

“Không có phần thưởng cho chúng tôi”, Tomel tiếp tục. “Mất một ngày

trời dãi nắng.”

Culbeau nói: “Thằng nhãi nói với cô Mary Beth ở đâu chưa?”
“Việc ấy các anh phải hỏi Cảnh sát trưởng Bell”, Sachs trả lời.
“Chúng tôi cứ tưởng hắn đã nói.”
Rồi Sachs băn khoăn tự hỏi: Làm sao hai gã này phát hiện ra cái cối

xay? Có thể hai gã đã bám theo đội tìm kiếm, nhưng cũng có thể hai gã đã
có thông tin - có thể từ Mason Germain, với hy vọng có được sự ủng hộ nhỏ
nhoi cho chiến dịch bắn tỉa vô kỷ luật.

“Tôi đã đoán đúng”, Culbeau tiếp tục.
“Cái gì?”, Sachs hỏi.
“Sue McConnell đã tăng phần thưởng lên hai nghìn”, gã nhún vai.
Tomel nói thêm: “Miếng ăn đến miệng rồi còn để rơi mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.