CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 184

Tôi sợ. Bắt hắn ngừng bắn đi.
Sachs nhận ra Lucy đang nói chuyện với cô.
“Xin lỗi, chị bảo gì cơ?”
Người nữ cảnh sát hỏi: “Cô học được ở đâu cách sử dụng con dao ấy?”
“Sự hoang dã đã dạy tôi đấy.”
“Sự hoang dã ư? Ở đâu?”
“Một nơi được gọi là Brooklyn”, Sachs đáp.
     

† † † † †

     

Chờ đợi.
Mary Beth McConnell đứng bên cạnh khung cửa sổ bụi bặm. Cô bức bối

và xây xẩm mặt mày - vì hơi nóng ngột ngạt trong cái nơi đang giam giữ cô
và vì cơn khát cháy cổ. Khắp ngôi nhà này, cô không tìm được một giọt
chất lỏng nào để uống. Liếc nhìn qua ô cửa sổ phía sau, ánh mắt vượt qua tổ
ong bắp cày, cô có thể thấy các vỏ chai nước nằm trên một đống rác. Chúng
khiêu khích cô và làm cô khát thêm. Cô biết mình không sống được quá
một hay hai ngày trong cái nóng như thế này mà không có nước uống.

Ông ở đâu? Ở đâu? Cô thầm nói với nhà truyền giáo.
Nếu quả thực đã xuất hiện một người đàn ông ở đằng kia - và ông ta

chẳng phải là do trí tưởng tượng tuyệt vọng, bị cơn khát hành hạ của cô
sáng tạo ra.

Mary Beth dựa người vào bức tường nóng bỏng. Tự hỏi liệu cô có xỉu đi

không. Cố gắng nuốt nhưng trong miệng chẳng còn chút nước bọt nào.
Không khí bao phủ mặt cô, ngột ngạt tựa như len nóng sực.

Rồi Mary Beth giận dữ nghĩ: Ôi, Garrett... Tao đã biết mày sẽ gây ra tai

họa. Cô nhớ có câu tục ngữ xưa: Làm ơn mắc oán.

Mình đáng lẽ không nên cứu hắn… Nhưng sao mình lại có thể không

được? Sao mà mình lại có thể không cứu hắn thoát khỏi đám nam sinh
trung học đó được? Cô nhớ hôm trông thấy bốn cậu nam sinh đứng nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.