CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 198

Bell nhìn tấm bản đồ bờ biển miền Đông, lắc đầu. “Chà, tôi sẽ nói

chuyện lại với Garrett, xem hắn có chịu hợp tác không. Nếu không, tôi sẽ
gọi cho ủy viên công tố và tính tới một thỏa thuận điều đình nhận tội để đổi
lấy thông tin. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ tiến hành lục soát khu Bờ
Ngoài. Tôi phải nói với anh Lincoln, anh là ân nhân cứu mạng. Tôi không
thể cảm ơn anh cho đủ được. Anh còn ở đây một lát nữa chứ?”

“Chỉ đủ để bảo Ben cách thu dọn các thiết bị thôi.”
Rhyme tự nhiên lại nghĩ tới biểu tượng may mắn của mình, Henry

Davett. Nhưng anh ngạc nhiên thấy sự phấn chấn vì nhiệm vụ đã kết thúc bị
lấn át bởi nỗi thất vọng khi câu trả lời cuối cùng cho bài toán tìm kiếm
Mary Beth McConnell vẫn trốn tránh anh. Tuy nhiên, như vợ cũ anh từng
nói mỗi lần anh bước ra khỏi cửa căn hộ của hai người lúc một hay hai giờ
sáng để đi khám nghiệm hiện trường một vụ án, “anh không thể cứu vớt cả
thế giới”. “Tôi chúc anh may mắn, Jim.”

Sachs bảo Bell: “Anh không cảm thấy phiền nếu tôi đi cùng anh chứ? Đi

gặp Garrett?”

“Xin cứ tự nhiên”, viên cảnh sát trưởng đáp. Anh ta xem chừng muốn

nói thêm điều gì - có thể là về việc cái duyên dáng của nữ giới sẽ giúp họ
khai thác thông tin từ gã trai. Nhưng rồi anh ta rõ ràng là - và Rhyme tự nhủ
thầm, như thế là khôn ngoan - đã suy nghĩ lại.

“Chúng ta bắt tay vào việc nào, Ben”, Rhyme nói. Anh lăn xe đến chỗ

chiếc bàn đặt các ống nghiệm thử tỷ trọng. “Bây giờ thì hãy lắng nghe cho
cẩn thận này. Dụng cụ của một nhà hình sự học cũng giống như vũ khí của
một sĩ quan tác chiến vậy. Chúng phải được gói ghém và bảo quản đúng
cách. Cậu đối xử với chúng như thể tính mạng một người nào đó sẽ phụ
thuộc vào chúng vì, tin tôi đi, sẽ đúng là như thế đấy. Cậu có nghe không
đấy, Ben?”

“Tôi đang nghe đây ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.