CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 200

Bell tủm tỉm cười. “Ờ, dù sau thì cũng không phải tất cả những người

còn lại.”

“Tôi cũng hơi tò mò muốn biết làm sao mà mấy gã tình cờ mò đến được

chỗ cối xay.”

Viên cảnh sát trưởng suy nghĩ một lát. “Chị cho là Mason?”
“Vâng”, Sachs đáp.
“Giá mà tuần này anh ta đi nghỉ. Nhưng chẳng mong hòng gì được

chuyện đó. Chà, chúng ta tới nơi rồi. Không giống một nhà tù lắm. Nhưng
nó làm việc hiệu quả đấy.”

Họ bước vào tòa nhà một tầng xây bằng những khối bê tông. Chiếc máy

điều hòa nhiệt độ kêu ì ì giữ cho căn phòng mát mẻ dễ chịu. Bell bảo Sachs
bỏ súng vào két sắt. Anh ta cũng làm thế và họ bước vào phòng thẩm vấn.
Anh ta đóng cánh cửa lại.

Mặc bộ đồ nỉ màu xanh da trời được phát, Garrett Hanlon ngồi bên chiếc

bàn bằng gỗ ép công nghiệp, đối diện với Jesse Corn. Viên cảnh sát mỉm
cười chào Sachs và cô đáp lại bằng nụ cười dè dặt hơn. Rồi cô nhìn gã trai
và lại bị ấn tượng vì gã trông mới buồn bã, tuyệt vọng làm sao.

Tôi sợ. Bắt hắn ngừng bắn đi!
Trên mặt và cánh tay Garrett có những vết lằn mà lúc trước chưa có.

Sachs hỏi: “Da dẻ cậu bị làm sao vậy?”.

Garrett nhìn xuống cánh tay và ngượng ngập gãi gãi. “Do lá sồi độc”, gã

lẩm bẩm.

Bell nói giọng tử tế: “Cậu đã nghe các quyền của cậu rồi, phải không?

Cảnh sát Kerr đã đọc cậu nghe chưa?”

“Rồi.”
“Và cậu hiểu các quyền đó?”
“Tôi nghĩ thế.”
“Luật sư đang trên đường tới đây. Ông Fredericks. Ông ấy vừa rời khỏi

một cuộc họp ở Elizabeth City và ông ấy sẽ sớm có mặt. Cậu không phải
nói gì cho tới lúc ông ấy tới. Cậu hiểu điều ấy chứ?”

Gã trai gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.