CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 206

“Vâng, thưa ông. Nhưng cảnh sát trưởng Bell muốn hỏi tôi vài câu.”
Fredericks bảo Bell: “Ồ, việc này hay đấy, Jim. Các vị đang nghĩ gì thế

hả? Bốn cảnh sát có mặt tại đây à?”

Mason nói: “Chúng tôi đang nghĩ về Mary Beth McConnell. Cô gái mà

hắn đã bắt cóc”.

“Bị cho là đã bắt cóc.”
“Và cưỡng hiếp”, Mason lẩm bẩm.
‘Tôi không làm cái việc ấy!”, Garrett hét lên.
“Chúng tôi thu được một tờ khăn giấy thấm máu và đầy tinh dịch của

hắn”, Mason giọng gay gắt.

“Không, không!”, gã trai nói, gương mặt đỏ bừng một cách đáng sợ.

“Mary Beth tự làm mình bị thương. Chuyện đã xảy ra như thế. Cô ấy bị đập
đầu và tôi, nói chung, đã lau máu cho cô ấy bằng một tờ Kleenex tôi thấy
trong túi quần. Còn về việc kia... thỉnh thoảng tôi chỉ, các ông biết đây, chỉ
tự… Tôi biết là tôi không nên. Tôi biết là nó sai trái. Nhưng tôi không đừng
được.”

“Xuỵt, Garrett”, Fredericks nói. “Cậu không phải giải thích bất cứ điều

gì với bất cứ ai.” Ông ta bảo Bell: “Bây giờ, cuộc thẩm vấn này đã kết thúc.
Đưa cậu ấy quay lại phòng giam đi.”

Khi Jesse Corn đang dẫn Garrett ra khỏi cửa thì gã đột ngột dừng lại,

quay về phía Sachs. “Xin cô, cô phải giúp tôi một việc. Xin cô! Phòng riêng
của tôi ở nhà - có một số lọ.”

“Đi đi, Jesse”, Bell ra lệnh. “Đưa hắn đi.”
Nhưng Sachs thấy mình lên tiếng: “Khoan đã.” Cô hỏi Garrett: “Những

cái lọ? Đựng côn trùng ấy à?”

Gã trai gật đầu. “Cô sẽ đổ nước vào chứ? Hay ít nhất hãy cho chúng bò

ra - ra bên ngoài - để chúng có cơ hội tồn tại. Ông bà Babbage, họ sẽ chẳng
làm gì giúp chúng sống sót đâu. Xin cô...”

Sachs do dự, cảm nhận được ánh mắt tất cả mọi người đang hướng về

phía mình, rồi gật đầu. “Tôi sẽ làm. Tôi hứa.”

Gương mặt Garrett thoáng một nụ cười dành cho Sachs.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.