CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 210

“Thôi miên à - cái trò khôi phục trí nhớ vớ vẩn?”, McGuire hỏi.
“Không, một thủ thuật khác. Ông ta gọi nó là liệu pháp chiếc ghế trống.

Tôi chẳng biết chính xác cơ chế tác động của nó, tuy nhiên nó thực sự đã
khiến cho bà ta trò chuyện. Giống như tất cả những gì bà ta cần là đẩy nhẹ
một cái. Để tôi gọi cho ông bác sĩ này và bảo ông ta đến đây nói chuyện với
Garrett. Thằng bé có thể sẽ thấy lẽ phải… nhưng...” Bây giờ thì tới lượt ông
luật sư gí ngón tay trỏ vào ngực Bell. “Mọi điều họ trao đổi với nhau là bí
mật, các anh không được biết một chút gì trừ phi người giám hộ hợp pháp
và tôi đồng ý.”

Bell nhận ánh mắt của McGuire và gật đầu. Ông ủy viên công tố nói:

“Gọi cho ông ta đi.

Được rồi. Fredericks bước tới chỗ chiếc máy điện thoại đặt trong góc

phòng thẩm vấn.

Sachs nói: “Xin lỗi ông”.
Ông luật sư quay sang cô.
“Cái vụ mà bác sĩ tâm lý đã giúp đỡ ông ấy? Vụ nhà William ấy?”
“Thì sao?”
“Chuyện gì đã xảy ra cho cậu con trai? Cậu ta bỏ nhà đi à?”
“Không, người mẹ đã giết cậu ta. Dùng lưới thép mỏng bó cậu ta vào

một khối bê tông và dìm cậu ta chết đuối dưới cái ao đằng sau nhà. Này,
Jim, gọi điện ra bên ngoài bằng cách nào?”

     

† † † † †

     

Cô hét to tới mức cổ họng khô khốc đau rát như phải bỏng và tất cả

những gì Mary Beth biết là các dây thanh của cô sẽ vĩnh viễn bị tổn thương.

Nhà truyền giáo, đang bước tới gần bìa rừng, dừng lại. Ông ta một vai

đeo chiếc ba lô, tay cầm chiếc bình trông giống như bình xịt thuốc diệt cỏ.
Ông ta liếc nhìn xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.