“Ông ta và cô có thể làm được điều ấy?”
“Phải. Nhưng nếu cậu không bằng lòng cậu sẽ ở tù lâu đấy. Và nếu Mary
Beth vì cậu mà chết, cậu sẽ mắc tội giết người, cũng y như cậu đã bắn cô ấy
vậy. Và cậu sẽ không bao giờ ra khỏi nhà tù được đâu.”
Garrett nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Dường như ánh mắt gã đuổi theo một
con côn trùng đang bay. Sachs không thể trông thấy nó. “Được rồi.”
“Cô ấy ở cách đây bao xa?”
“Đi bộ sẽ mất tám đến mười tiếng. Cũng tùy.”
“Tùy cái gì?”
“Tùy xem có bao nhiêu người đuổi theo chúng ta và tùy xem chúng ta
bỏ trốn thận trọng tới mức nào.”
Garrett nói nhanh, giọng chắc chắn của gã khiến Sachs lo lắng - như thể
gã đã dự đoán là sẽ có người cứu gã ra hoặc đã tính toán trước rằng gã sẽ bỏ
trốn và đã cân nhắc việc tránh bị truy đuổi.
“Đợi đấy”, cô bảo gã và bước trở ra văn phòng. Cô mở két sắt, lấy khẩu
súng và con dao và đi ngược lại tất cả những gì đã được đào tạo, đi ngược
lại tất cả những hiểu biết thực tiễn, chĩa khẩu Smith & Wesson vào Nathan
Groomer.
“Tôi xin lỗi phải làm việc này”, Sachs thì thào. “Tôi cần chìa khóa mở
phòng giam hắn và tôi cần anh quay lại, cho hai tay ra đằng sau lưng.”
Mắt trợn tròn, Nathan lưỡng lự, có lẽ cân nhắc xem có nên tìm đến khẩu
súng đeo bên hông không. Hay - bây giờ thì Sachs đã nhận ra - có lẽ thậm
chí chẳng nghĩ ngợi gì hết. Vì bản năng hoặc phản xạ hoặc chỉ là cơn giận
dữ thuần túy hẳn đã khiến anh ta rút vũ khí ra khỏi bao.
“Như thế này còn hơn cả ngu ngốc đấy, thưa cô”, Nathan nói.
“Chìa khóa.”
Anh ta mở ngăn kéo và quăng nó lên bàn. Anh ta cho tay ra đằng sau
lưng. Sachs còng tay anh ta bằng chính bộ còng của anh ta và giật đứt chiếc
điện thoại treo trên tường.
Rồi cô cho Garrett ra khỏi phòng giam, cũng còng tay gã lại. Cửa sau
khu tạm giam dường như để mở, nhưng cô nghĩ là mình đã nghe thấy tiếng