Giống như hầu hết người trong quận, Lydia Johansson hiếm khi đi về
phía bắc sông Paquo, và nếu đi thì không bao giờ đi quá xa khỏi thị trấn.
Lúc này, với nỗi tuyệt vọng cùng cực, cô nhận ra rằng cô đã bước qua cái
ranh giới nào đấy để đặt chân sang một chốn mà từ đó có lẽ cô sẽ không
bao giờ trở về - cái ranh giới không chỉ đơn thuần về địa lý, nó còn là ranh
giới về tinh thần.
Tất nhiên, cô khiếp sợ bị kéo lê đằng sau cái sinh vật này - khiếp sợ cái
cách gã nhìn ngó khắp cơ thể cô, khiếp sợ sự đụng chạm của gã, khiếp sợ bị
chết bởi cái nóng - hoặc bởi say nắng, bởi rắn cắn – nhưng điều khiến cô
khiếp sợ nhất là cô ý thức được rằng cô đã bỏ lại sau lưng, phía nam con
sống, đời sống dễ chịu, mong manh, nhỏ bé của mình: vài bạn bè và các y tá
cùng làm việc tại phòng bệnh, anh chàng bác sĩ mà cô mất công tán tỉnh vô
ích, những bữa tiệc pizza, bộ phim Sièneld chiếu lại trên truyền hình, mấy
cuốn truyện kinh dị, món kem lạnh, đám cháu con chị gái cô. Cô thậm chí
còn khao khát ngoảnh lại những quãng thời gian khổ sở trong cuộc đời -
cuộc vật lộn với cân nặng, cuộc đấu tranh để bỏ thuốc lá, những đêm đơn
côi, sự thiếu vắng đằng đẵng những cú điện thoại từ người đàn ông cô thi
thoảng gặp (cô gọi anh ta là “bạn trai”, tuy cô biết rằng đó chỉ là mơ
tưởng)… Giờ đây ngay cả những điều này cũng dường như gây nên nỗi đau
xót mãnh liệt, đơn giản bởi chúng quá thân thuộc.
Nhưng bên Lydia giờ đây không có lấy một chút an ủi nào.
Cô nhớ cái cảnh tượng khủng khiếp tại căn chòi săn – Ed Schaeffer nằm
bất tỉnh nhân sự trên nền đất, hai cánh tay và khuôn mặt bị bầy ong bắp cày
đốt sưng vù một cách quái dị. Garrett đã lầm bầm: “Đáng lẽ lão ta không
được động vào chúng. Đám ong bắp cày chỉ tấn công khi gặp nguy hiểm
thôi. Đó là lỗi của lão ta”. Gã từ từ bước vào bên trong căn chòi nhặt nhạnh
những thứ gì đó, đám ong phớt lờ hắn. Gã trói tay Lydia ra phía trước bằng
băng dính nhựa, rồi dẫn cô đi xuyên qua rừng cho tới lúc này đã đươc vài
dặm.
Gã trai bối rối di chuyển, kéo giật cô về một hướng, rồi lại kéo giật cô về
một hướng khác. Gã tự nói với mình. Gã gãi những vết đỏ trên mặt. Một
lần, gã dừng chân bên một vũng nước và nhìn chằm chằm. Gã đợi cho mấy