thuyền khục khặc chạy. Gả đẩy con thuyền rời khỏi bờ và, giống như những
cậu Huck Finn
hiện đại, họ bắt đầu xuôi theo sông.
Sachs ngẫm nghĩ: Đây là cuộc đấu tay đôi.
Một câu mà cha cô trước đây hay dùng. Người đàn ông gọn ghẽ, tóc bắt
đầu thưa, phần lớn đời mình làm một cảnh sát tuần tra khu vực ở Brooklyn
và Mahattan, từng có buổi trò chuyện nghiêm túc với cô con gái khi cô bảo
ông là cô muốn bỏ nghề người mẫu để tham gia vào lực lượng cảnh sát.
Ông hết sức ủng hộ quyết định đó nhưng đã nói về nghề cảnh sát như thế
này: “Amie, con phải hiểu rằng: đôi khi con cần xông lên, đôi khi con cần
tạo ra ảnh hưởng, đôi khi con sẽ có cảm giác tẻ nhạt. Và đôi khi, không quá
thường xuyên đâu, ơn Chúa, nó là cuộc đấu tay đôi. Nắm đấm đọ nắm đấm.
Con hoàn toàn đơn độc, chẳng có ai giúp đỡ con. Và ý cha là không chỉ
chiến đấu với các đối tượng. Đôi khi con sẽ phải chiến đấu với các sếp của
con. Đôi khi lại với sếp của họ. Con có thể chiến đấu với cả bạn bè nữa.
Con định trở thành một cảnh sát, con hãy sẵn sàng đơn thương độc mã.
Không được né tránh.”
“Con có thể đương đầu mà cha”.
“Đúng là con gái tôi. Cha con mình lái xe đi đâu nhé, con gái.”
Ngồi trên thuyền ọp ẹp này, được điều khiển bởi một thằng bé mới lớn
nguy hiểm, Sachs chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến thế trong cuộc đời.
Cuộc đấu tay đôi… nắm đấm đọ nắm đấm.
“Nhìn đằng kia”, Garrett nói nhanh. Gã chỉ một con côn trùng gì đó.
“Nó là loài tôi ưa thích nhất đấy. Bọ gạo. Nó bay trong nước.” Khuôn mặt
gã sáng lên ánh nhiệt tình không kiềm chế được. “Nó thực sự bay trong
nước! Này, khá thú vị, phải không? Bay trong nước ấy. Tôi thích nước.
Nước làm da tôi thấy dễ chịu.” Nụ cười tắt dần và gã chà xát cánh tay. “Cái
giống sồi độc chết tiệt này… Tôi lúc nào cũng bị nó quệt vào. Đôi lúc ngứa
kinh khủng.”
Họ bắt đầu luồn lách qua các vịnh nhỏ, vòng xung quanh các hòn đảo,
các chùm rễ cây, các thân cây xám xịt ngập phân nửa, rồi luôn luôn quay lại
với hành trình về phía tây, về phía mặt trời đang lặn.