CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 312

Cuộc đấu tay đôi…
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Cô trông thấy ngôi nhà đằng kia không?”
Một ngôi nhà kiến trúc theo kiểu chữ A màu nâu.
“Mary Beth ở đó à?”.
“Không, nhưng họ có chiếc thuyền câu nhỏ, chúng ta có thể mượn tạm.

Và chúng ta có thể hong khô quần áo, kiếm ít thức ăn.”

Ờ, tội đột nhập thì có đáng kể gì so với các tội hình sự mà cô đã phạm

phải ngày hôm nay?

Garrett bất thình lình cầm khẩu súng ngắn của Sachs lên. Cô sững

người, nhìn khẩu súng màu đen ánh xanh trong đôi bàn tay gã. Vẻ hiểu biết,
gã nhìn vào ổ đạn và thấy nó đã được nạp đầy sáu viên. Gã xoay ổ đạn và
cầm khẩu súng trong tay với sự thành thạo khiến cô mất hết nhuệ khí.

Dù em nghĩ về Garrett như thế nào, cũng đừng tin tưởng hắn…
Gã liếc nhìn Sachs và nhe răng cười. Rồi gã chĩa báng súng ra cho cô.

“Chúng ta hãy đi lối này”. Gã hất đầu chỉ một lối mòn.

Sachs cất lại khẩu súng vào bao, cảm thấy trái tim loạn nhịp vì sợ.
“Bây giờ không có ai ở đó.” Garrett dừng bước và ngoảnh nhìn đằng

sau. Một lát, gã lẩm bẩm: “Bọn nó đang tức tối đấy, đám cảnh sát ấy mà. Và
bọn nó sẽ đuổi theo chúng ta. Với tất cả súng ống và các phương tiện bọn
nó có. Mẹ kiếp.” Gã quay lại và dẫn Sachs đi dọc theo lối mòn về phía ngôi
nhà kia. Gã im lặng vài phút. “Cô muốn biết điều này không, Amelia?”.

“Điều gì?”.
“Tôi đang nghĩ về một loài bướm đêm – loài bướm ma lớn ấy”.
“Thì sao?”, Sachs lơ đãng hỏi, trong tâm thức vẫn còn nghe thấy những

tiếng súng nổ, nhằm vào cô và gã trai này. Lucy Kerr đã cố giết chết cô,
Trong đầu óc cô, âm thanh vang vọng của những tiếng súng lấn át mọi cái
khác.

“Màu sắc trên cánh nó ấy”, Garrett bảo Sachs. “Nói chung, khi chúng

mở ra, chúng trông giống hệt cặp mắt một con vật. Ý tôi là, nó khá thú vị -
thậm chí có cả một chấm trắng ở khóe y như điểm phản chiếu ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.