CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 344

Cô đã rời khỏi chiếc đi văng. Cô sợ nếu cô cứ ngồi đấy thì cô sẽ nằm dài

ra mà ngủ thiếp đi mất, rồi thức dậy thấy nhà truyền giáo và gã Tom đang
chằm chằm nhìn cô qua cửa sổ, chuẩn bị đột nhập vào. Vì thế cô ngồi trên
một chiếc ghế trong phòng ăn, mặt ghế cứng như đá.

Những tiếng động…
Mary Beth không biết mấy giờ rồi. Cô thậm chí chẳng dám ấn cái nút

bật sáng mặt đồng hồ đeo tay – vì nỗi sợ hãi điên rồ rằng ánh sáng lóe lên
sẽ như ra hiệu cho hai kẻ tấn công cô.

Kiệt sức. Quá mệt mỏi thậm chí không buồn băn khoăn tự hỏi thêm lần

nữa tại sao chuyện này lại xảy ra với cô, liệu cô có thể đã làm được gì để
ngăn chặn nó.

Làm ơn mắc oán…
Mary Beth đăm đăm nhìn ra bãi cỏ phía trước ngôi nhà gỗ, bây giờ hoàn

toàn là một màu đen. Ô cửa sổ tựa như cái khung đóng lấy số phận cô: nó
sẽ cho thấy ai đang tiến đến gần qua bãi cỏ? Những kẻ sát hại cô hay những
người giải cứu cô?

Cô lắng nghe.
Âm thanh đó là gì: một cái cành cây nứt vỏ? Hay tiếng quẹt diêm?
Cái đốm sáng trong rừng kia là gì: một con đom đóm, hay một ánh lửa

trại?

Cái bóng di động kia: một con hươu bỏ chạy vì ngửi thấy mùi linh miêu

hay nhà truyền giáo và gã đồng đảng đang ngồi bên đống lửa uống bia,
đánh chén, rồi mò mẫm xuyên rừng đến chỗ cô, tiếp tục thỏa mãn nhu cầu
cơ thể chúng?

Mary Beth McConnell không tài nào nói chắc được. Đêm hôm nay, mới

nhiều làm sao, cô toàn cảm thấy các cái mơ hồ.

Mày phát hiện được di tích của những người tới định cư đã chết từ ngày

xửa ngày xưa nhưng mày lại băn khoăn không biết liệu giả thuyết mày đưa
ra có hoàn toàn sai lầm không.

Cha mày qua đời vì chứng ung thư – một cái chết kéo dài, uổng phí, mà

bác sĩ nói là chẳng tránh khỏi, nhưng mày lại nghĩ: Biết đâu có thể tránh
khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.