CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 347

Amelia Sachs mở mắt khi nghe thấy tiếng súng nổ.
Cô nhìn vào phòng ngủ của ngôi nhà lưu động, nơi Garrett đang nằm

ngủ trên tấm nệm. Gã không nghe thấy gì.

Một tiếng súng nổ nữa.
Tại sao lại có ai bắn gì vào cái giờ khuya khoắt này? Sachs băn khoăn tự

hỏi.

Tiếng súng nổ khiến Sachs nhớ tới sự việc xảy ra trên sông – Lucy và

mấy người cảnh sát kia nã đạn vào chiếc thuyền mà họ nghĩ có cô và
Garrett phía dưới. Cô hình dung lại từng cột nước vọt lên không trung sau
mỗi tiếng súng nổ kinh hoàng.

Cô thận trọng lắng nghe nhưng không nghe thấy thêm tiếng súng nổ nào

nữa. Không có gì ngoài tiếng gió thổi. Và tiếng ve sầu, tất nhiên.

Cuộc đời của chúng hết sức kỳ lạ… Ấu trùng đào đất chui xuống và ở

dưới ấy, nói chung, hai mưoi năm, trước khi nở…

Tất cả ngần ấy năm trong lòng đất, ẩn trốn, trước khi bò ra làm con ve

sầu trưởng thành.

Nhưng chẳng mấy chốc tâm trí Sachs lại bị xâm chiếm bởi những ý nghĩ

xuất hiện trước khi có tiếng súng nổ.

Amelia Sachs trước đó đang nghĩ ngợi về chiếc ghế trống.
Không phải kỹ thuật trị liệu của Tiến sĩ Penny. Hay những gì Garrett đã

nói với cô về cha gã và cái buổi tối kinh khủng cách đây năm năm. Không,
cô đang nghĩ ngợi về một chiếc ghế khác – chiếc xe lăn Storm Arrow màu
đỏ của Lincoln Rhyme.

Suy cho cùng thì đó là việc họ sẽ làm dưới Bắc California này. Rhyme

đang đánh liều mọi thứ, tính mạng, phần sức khỏe còn lại, cuộc sống của
anh với Sachs, cốt để anh có thể tiến gần hơn đến chỗ rời khỏi được chiếc
ghế đó. Bỏ nó lại sau lưng anh, trống không.

Và, nằm đây, trong ngôi nhà lưu động bẩn thỉu này, làm một kẻ đã phạm

tội, đơn độc trong cuộc đấu tay đôi do chính cô tạo ra, rút cục Amelia Sachs
cũng tự thừa nhận cái điều gây cho cô xiết bao lo lắng trước việc Rhyme
kiên quyết bước lên bàn mổ. Tất nhiên, cô lo lắng rằng anh có thể chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.