qua nổi cuộc phẫu thuật. Hoặc nó sẽ khiến tình trạng anh tồi tệ hơn. Hoặc
nó sẽ hoàn toàn vô ích và anh sẽ rơi vào nỗi tuyệt vọng.
Nhưng những điều ấy không phải sự sợ hãi chủ yếu của Sachs. Chúng
không phải lý do khiến cô đã làm mọi việc có thể để ngăn cản cuộc phẫu
thuật . Không, không – điều khiến cô sợ hãi nhất chính là khả năng cuộc
phẫu thuật sẽ thành công.
Ôi, Rhyme, anh không hiểu sao? Em đâu muốn anh thay đổi. Em yêu
anh như anh bây giờ. Nếu anh cũng giống bao người khác, chuyện gì sẽ xảy
ra với chúng ta.
Anh nói: “Sẽ luôn luôn là anh và em, Sachs ạ”. Nhưng cái anh và em đó
dựa trên con người chúng ta bây giờ. Em với những móng tay dây máu và
niềm ham thích được xê dịch, xê dịch, xê dịch… Anh với đầu óc mẫn tiệp
bao giờ cũng phóng đi nhanh hơn và xa hơn em có thể trong chiếc Camaro
đã được sơn đi sơn lại của em.
Cái đầu óc ấy của anh giữ em chặt hơn bất cứ người tình nồng nhiệt nhất
nào.
Và nếu anh lại trở nên bình thường? Khi anh lại sử dụng được tay chân
của chính mình, Rhyme, thì hà cớ gì anh còn mong muốn có em nữa? Hà cớ
gì anh còn cần em? Em sẽ chỉ là một cảnh sát tuần tra, một cảnh sát khu vực
với chút tài khám nghiệm hiện trường. Anh sẽ gặp một người khác trong số
những người phụ nữ bội bạc từng làm cuộc đời anh trật bánh – một người
vợ ích kỷ khác, một người tình có hôn thú khác – và anh sẽ dần rời xa em
theo cái cách chồng Lucy Kerr đã rời xa cô ấy sau khi cô ấy tiến hành phẫu
thuật.
Em mong muốn anh hãy cứ như bây giờ…
Thực tế, Sachs phải rùng mình trước sự ích kỉ khủng khiếp của suy nghĩ
này. Tuy nhiên cô chẳng thể phủ nhận nó.
Hãy cứ ở lại chiếc ghế của anh, Rhyme! Em không muốn nó bị bỏ
trống… Em muốn có một cuộc sống với anh, một cuộc sống như nó vẫn
luôn luôn thế từ trước tới giờ. Em muốn có những đứa con với anh, những
đứa con sẽ lớn lên để biết về anh đúng như anh bây giờ.