“Tôi còn năm viên trong súng của tôi”, Sachs nói, cầm lấy khẩu Smith &
Wesson nòng dài từ Lucy và kiểm tra ổ đạn.
Sachs nhìn xuống Thom. Mary Beth bước tới. “Tôi sẽ trông nom anh
ta.”
“Có điều này”, Sachs nói. “Anh ấy là người đồng tính. Anh ấy đã được
làm xét nghiệm rồi, nhưng...”
“Không thành vấn đề”, cô gái đáp. “Tôi sẽ cẩn thận. Bắt đầu đi.”
“Sachs”, Rhyme nói. “Anh...”
“Để sau, Rhyme. Bây giờ không có thời gian.” Sachs hé cánh cửa nhìn
nhanh ra ngoài, quan sát địa hình trên cánh đồng cỏ, xem chỗ nào có thể
làm cho nấp và ngắm bắn thuận lợi. Đôi bàn tay lại tự do, nắm lấy khẩu
súng nặng, cô lại cảm thấy tự tin. Đây là thế giới của cô: súng đạn và tốc
độ. Cô chẳng thể suy nghĩ gì về Lincoln Rhyme và cuộc phẫu thuật anh
chuẩn bị tiến hành, về cái chết của Jesse Corn, về sự phản bội của Garrett
Hanlon, về những gì chờ đợi cô nếu họ thoát khỏi được cái tình huống kinh
khủng này.
Khi ta di chuyển, chúng không thể bắt được ta...
Sachs nói với Lucy: “Chúng ta mở cửa ra ngoài. Chị di chuyển về bên
trái tới phía sau ô tô, nhưng đừng dừng lại, dù có thế nào. Hãy di chuyển
liên tục cho đến khi tới được bãi cỏ. Còn tôi di chuyển về bên phải - đến
chỗ cái cây đằng kia. Chúng ta sẽ luồn giữa những đám cỏ cao, tiến về phía
trước, về phía rừng, kẹp bọn chúng lại.”
“Bọn chúng sẽ trông thấy chúng ta mở cửa ngoài.”
“Bọn chúng cần trông thấy chúng ta. Chúng ta muốn bọn chúng biết
rằng đang có hai chúng ta ở ngoài, nấp đâu đấy giữa bãi cỏ. Điều đó sẽ
khiến bọn chúng bối rối, không yên tâm. Đừng bắn chừng nào chị chưa
nhắm trúng được một mục tiêu chắc chắn. Chị hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi.”
Sachs nắm lấy quả đấm cửa bằng bàn tay trái. Mắt cô gặp mắt Lucy.
Một trong ba gã - O’Sarian, có Tomel đi bên cạnh - đang kéo lê bình dầu
hỏa về phía ngôi nhà gỗ, không chú ý gì tới cánh cửa trước. Bởi vậy khi hai