CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 41

cả việc mỗi diễn viên đã làm gì trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ vừa
qua. Xem chừng họ phải chiến đấu với hai thủ phạm: Thằng Bọ và sự kém
cỏi của cơ quan thực thi pháp luật. Rhyme bắt gặp ánh mắt Sachs và nhận ra
cô cũng đang nghĩ như anh.

“Ai thực hiện việc khám nghiệm?”, Rhyme hỏi.
“Tôi”, Mason trả lời. “Tôi tới đó đầu tiên. Tôi đang ở gần đó thì nhận

được điện báo.”

“Và lúc ấy là lúc nào?”
“Chín rưỡi. Một người lái xe tải từ trên quốc lộ trông thấy xác Billy và

gọi 911.”

Và cậu thiếu niên bị giết trước tám giờ. Rhyme không hài lòng. Một

tiếng rưỡi – ít nhất là như vậy – là khoảng thời gian dài đối với một hiện
trường không được bảo vệ. Nhiều chứng cứ có thể bị đánh cắp, nhiều chứng
cứ có thể bị bỏ thêm vào. Gã trai có thể đã cưỡng hiếp và giết chết cô gái,
giấu cái xác đi, rồi quay lại lấy mất một số chứng cứ, bố trí thêm một số
chứng cứ khác, hòng đánh lạc hướng điều tra. “Anh khám nghiệm một
mình à?”, Rhyme hỏi Mason.

“Lượt đầu tiên. Sau đấy, chúng tôi cử ba, bốn cảnh sát tới. Họ rà soát

khu vực ấy rất cẩn thận.”

Và chỉ tìm thấy vũ khí giết người? Lạy Chúa quyền năng vô cùng…

Chưa kể những hư hại do bốn cảnh sát không quen thuộc với các kỹ thuật
khám nghiệm hiện trường gây ra.

“Tôi có thể hỏi được không?”, Sachs lên tiếng. “Làm sao các vị biết

Garrett là thủ phạm?”

“Tôi đã trông thấy hắn”, Jesse Corn nói. “Khi hắn bắt cóc Lydia sáng

nay.”

“Điều đó không có nghĩa là hắn đã giết chết Billy và bắt cóc cô gái kia.”
“Ồ”, Bell nói. “Các dấu chân – chúng tôi phát hiện ra chúng ngay chỗ

chiếc xẻng.”

Rhyme gật đầu và bảo viên cảnh sát trưởng: “Dấu chân của hắn được

lưu trong hồ sơ qua những lần bắt giữ trước?”.

“Phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.