CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 433

Rồi một giọng đàn ông từ phía sau họ, bên trong khu tạm giam, cất lên:

“Đứng im, Steve! Bỏ vũ khí xuống sàn. Nào! Tôi không nói lại lần nữa
đâu!”.

Sachs xoay người một vòng và trông thấy Mason Germain, súng chĩa

vào gã thanh niên tóc cắt cua đang bàng hoàng, đôi tai tròn đỏ lựng lên. Farr
khom lưng, bỏ khẩu súng xuống sàn. Mason nhanh chóng bước tới, còng gã
lại.

Có tiếng bước chân bên ngoài, tiếng lá kêu loạt soạt. Xây xẩm mặt mày

vì nóng và vì chất aderaline, Sachs quay lại phía bãi cỏ, trông thấy một
người da đen vóc dáng rắn chắc đang trèo ra khỏi bụi cây, nhét khẩu súng
lục tự động Browning to tướng vào bao.

“Fred!”, cô kêu lên.
Nhân viên mật vụ FBI Fred Dellray, mồ hôi đầm đìa trong bộ com lê

màu đen, bước về phía Sachs, nóng nảy phủi ống tay áo. “Này, Amelia. Lạy
Chúa, ở dưới này quá quá quá nóng. Tôi không ưa thị trấn này tí tẹo nào.
Và nhìn bộ com lê này. Từ đầu tới chân, tôi không biết, bụi bặm hay là cái
gì nữa. Cái của nợ gì thế này, phấn hoa à? Chúng ta không có cái của nợ
này ở Manhattan. Nhìn ống tay áo này!”

“Anh đang làm gì ở đây?”, Sachs kinh ngạc hỏi.
“Thế cô nghĩ tôi đang làm gì? Lincoln không chắc anh ấy có thể tin

tưởng hay không thể tin tưởng ai, bởi vậy anh ấy mới bảo tôi bay xuống đây
và ngoắc tôi vào với cái tay cảnh sát Germain để canh chừng cho cô. Tôi
hiểu là anh ấy cần giúp đỡ, vì thấy anh ấy không thể tin tưởng được Jim
Bell và đám anh em gã.”

“Bell à?”, Sachs thì thầm.
“Lincoln nghĩ anh ấy đã chắp nối được toàn bộ câu chuyện. Anh ấy sẽ

biết một cách chắc chắn ngay bây giờ. Nhưng có vẻ anh ấy đoán đúng, cái
thằng em rể kia.” Dellray hất đầu chỉ Steve Farr.

“Hắn sắp sửa hạ được tôi”, Sachs nói.
Anh chàng mật vụ tủm tỉm cười: “Cô không phải chịu nguy hiểm một

chút xíu nào, không đời nào. Tôi đã ngắm đầu ruồi vào chính giữa hai cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.