CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 443

lý Xe gắn máy khiến cô quan tâm. Cô mở cửa xe bằng hai bàn tay run run
và bước ra ngoài.

Ánh mắt người đàn ông bây giờ đưa sang tấm gương bên thành xe, tiếp

tục lạnh lùng quan sát cô. Nó thể hiện đôi chút ngạc nhiên, chú ý, vì cô
đang không mặc đồng phục - chỉ quần bò và sơ mi lao động - tuy cô có đeo
súng bên hông. Một cảnh sát đang không trong giờ làm nhiệm vụ yêu cầu
dừng một chiếc xe không chạy quá tốc độ cho phép nghĩa là thế nào.

Henry Davett kéo kính cửa sổ xe xuống.
Lucy Kerr nhìn vào bên trong, cái nhìn vượt qua Davett. Ngồi ở ghế

hành khách phía trước là một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi. Mái tóc vàng xịt
keo khô se cho thấy bà ta chắc chăm đi gội đầu ngoài tiệm. Cổ tay, tai và
ngực bà ta lóng lánh kim cương. Một cô con gái tuổi thiếu niên ngồi đằng
sau, lật xem các hộp đựng đĩa CD, thầm thưởng thức thứ âm nhạc mà cha
cô không bao giờ nghe vào ngày Chủ nhật - ngày nghỉ ngơi và thờ phụng
đức Chúa.

“Sĩ quan Kerr”, Davett nói. “Có vấn đề gì thế?”
Nhưng Lucy có thể trông thấy trong ánh mắt ông ta, bây giờ thì không

còn là qua gương nữa, rằng ông ta biết chính xác vấn đề là gì.

Và họ vẫn giữ vẻ vô tội, bình tĩnh, như khi Davett trông thấy ánh đèn

xanh đỏ xoay trên nóc chiếc Crown Victoria của cô.

Cô không kiềm chế được cơn giận dữ và quát lên: “Xuống xe đi,

Davett”.

“Anh yêu, anh đã làm chuyện gì?”
“Có cảnh sát, việc này là sao?”, Davett thở dài hỏi.
“Xuống xe. Mau.” Lucy cho tay vào bên trong, bật khóa cửa xe.
“Cô ta có thể làm thế ư, anh yêu? Cô ta có thể…”
“Im đi, Edna.”
“Được rồi, tôi xin lỗi.”
Lucy giật mạnh cửa xe. Davett tháo dây an toàn và bước ra lề đường đầy

bụi.

Một chiếc xe rờ moóc phóng qua, làm trùm bụi lên khắp người họ.

Davett khó chịu nhìn những hạt đất sét Carolina xám xịt đậu xuống chiếc áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.