CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 463

Cô y tá kia, cái cô đã gọi anh bằng tên, khom người xuống. Cô ta nói

thấp giọng: “Xin chào”.

Giọng điệu nghe khác thường.
Rhyme liếc nhìn cô ta.
Cô ta tiếp tục: “Tôi là Lydia Johansson. Nhớ tôi chứ?”. Trước khi

Rhyme kịp nói rằng tất nhiên anh nhớ, cô ta đã nói thêm bằng giọng thì
thào đầy đen tối: “Jim Bell nhờ tôi chuyển lời vĩnh biệt ông”.

“Không!”, Rhyme lẩm bẩm.
Người bác sĩ gây mê, vừa nhìn màn hình kiểm tra vừa nói: “Được rồi.

Cứ thư giãn nhé. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp”.

Ghé sát miệng vào tai Rhyme, Lydia thì thầm: “Ông không thắc mắc tại

sao Jim và Steve Farr lại biết được những người nào đã mắc chứng ung thư
à?”.

“Không! Dừng lại!”
“Tôi cung cấp cho Jim tên của họ, để Culbeau có thể đảm bảo rằng họ sẽ

gặp tai nạn này khác. Jim Bell là bạn trai của tôi. Chúng tôi quan hệ với
nhau nhiều năm nay rồi. Anh ấy là người sai tôi tới Bến tàu kênh Nước đen
sau khi Mary Beth bị bắt cóc. Buổi sáng hôm đó tôi tới đặt hoa và loanh
quanh canh chừng xem liệu Garrett có ló mặt không. Tôi sẽ nói chuyện với
hắn để Jesse và Ed Schaeffer có cơ hội tóm hắn - Ed cũng trong hội chúng
tôi. Rồi họ sẽ ép hắn khai nơi Mary Beth đang ở. Nhưng chẳng ai ngờ hắn
lại bắt cóc tôi.”

Ồ, phải, chính trong lòng thị trấn này là mấy cái tổ ong bắp cày.
“Dừng lại!”, Rhyme kêu lên. Nhưng giọng anh chỉ còn là lẩm bẩm.
Người bác sĩ gây mê nói: “Đã được mười lăm giây. Có thể rốt cuộc ông

sẽ phá vỡ kỷ lục. Ông đang đếm đấy chứ? Tôi không nghe thấy tiếng ông
đếm”.

“Tôi sẽ ở ngay đây”, Lydia vuốt ve trán Rhyme, bảo. “Ông biết đấy, rất

nhiều thứ có thể trục trặc trong lúc tiến hành phẫu thuật. Ống truyền oxy bị
xoắn, thuốc bị nhầm liều. Ai mà biết được? Chúng có thể giết chết ông, có
thể đẩy ông rơi vào hôn mê. Nhưng chắc chắn ông sẽ không thể ra cung cấp
lời chứng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.