CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 76

“À, trợ lý khám nghiệm của tôi!”, Rhyme nói. “Tuyệt vời! Vừa kịp.”
Lại liếc nhìn đôi chân, chiếc xe lăn. “Dì Lucy không nói...”
Tiếp theo là gì đây? Rhyme tự hỏi.
“Không nói về việc khám nghiệm”, Ben lí nhí. “Tôi chỉ là sinh viên cao

học tại Đại học Tổng hợp Bắc Carolina ở Avery. Ừm, thưa ông, ông muốn
nói gì ạ, ‘vừa kịp’?” Câu hỏi Rhyme nhưng Ben lại nhìn viên cảnh sát
trưởng.

“Tôi muốn nói: hãy đến chỗ chiếc bàn kia. Tôi sẽ có các mẫu được đưa

tới bất cứ lúc nào và cậu phải giúp đỡ tôi phân tích chúng.”

“Các mẫu... Được rồi. Sẽ là loại cá nào ạ?”, Ben hỏi Bell.
“Cá à?”, Rhyme đáp lại. “Cá à?”
“Thưa ông, gì thế ạ?”, chàng thanh niên to lớn nói nhẹ nhàng, vẫn nhìn

Bell. “Tôi hân hạnh được giúp đỡ ông, nhung tôi phải thú thực với ông rằng
tôi có rất ít kinh nghiệm.”

“Chúng ta không nói về cá. Chúng ta đang nói về các mẫu khám nghiệm

hiện trường! Cậu nghĩ sao?”

“Khám nghiệm hiện trường? Chà, tôi không biết trước”, Ben bảo viên

cảnh sát trưởng.

“Cậu có thể nói chuyện với tôi”, Rhyme nghiêm khắc chấn chỉnh.
Mặt chàng thanh niên bừng đỏ và anh ta không chớp mắt. Đầu anh ta

dường như run run khi anh ta bắt buộc mình nhìn Rhyme. “Tôi chỉ... Ý tôi
là, ông ấy là cảnh sát trưởng.”

Bell nói: “Nhưng ông Lincoln đây sẽ giải quyết vụ việc. Ông ấy là

chuyên gia về khám nghiệm đến từ New York. Ông ấy đang giúp đỡ chúng
tôi.”

“Vâng.” Ánh mắt đặt vào chiếc xe lăn, đặt vào đôi chân Rhyme, đặt vào

cái ống điều khiển. Rồi trở về chốn an toàn là sàn nhà.

Rhyme đi đến kết luận là anh ghét tay thanh niên này, hắn cư xử như thể

anh thuộc loại quái dị nhất trong số những kẻ quái dị biểu diễn ở rạp xiếc
vậy.

Và phần nào anh ghét cả Amelia Sachs - vì đã gây ra toàn bộ sự chuyển

hướng này, kéo anh ra khỏi các tế bào của cá mập và đôi bàn tay của Tiến sĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.