CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 11

“... Anh hiểu rằng anh không thể dâng cho em danh hiệu dòng họ

anh, tài sản của anh, cuộc đời anh, nhưng anh yêu em và trong ký ức
anh, em gần gụi với anh hơn nhiều so với phu nhân Guinchamp đang
sống ở Paris. Tha lỗi cho anh. Trong mấy năm tới anh chưa thể sang
Pháp. Anh rất đau lòng. Anh vẫn gìn giữ em trong tim anh, trong linh
hồn anh, trong con mắt anh. Mong em hạnh phúc, Stephanie!
Stephanie của anh, chỉ của riêng anh thôi!...”

Cuối thư chàng viết, ám chỉ René:
‘Anh đã cứu sống con người ấy trên bãi chiến trường, cứu hắn vì

em, vậy mà bây giờ em lại ở đó với hắn, trở thành vợ hắn... Chúa đã
an bài như thế biết làm sao được”? Anh chỉ cầu Chúa một điều, em
thân yêu, là sau đây Chúa sẽ cho hai ta được chung sống bên nhau
mãi mãi. Đấy là lời cầu Chúa duy nhất của anh!”.

Stephanie đưa tay lên gạt những hình ảnh hiện ra trước mắt. Mơ

màng làm gì? Boris đã có cuộc đời chàng. Nàng có cuộc đời nàng,
cuộc đời mà nàng tự ý lựa chọn. Bao tháng nay cuộc đời ấy biến thành
nỗi đau khổ ngấm ngầm, không làm sao chữa được. Thói ngoan cố của
René mỗi ngày làm nàng thêm cay đắng trong lòng. Tại sao René bất
công làm vậy? Tại sao René thiển cận làm vậy?

Lúc ăn bữa trưa, nàng đã tính sẽ giảng hòa với chồng và thuyết

phục thêm đôi chút. Nhưng lúc nàng gọi lấy cà phê, René nói ngay:

- Phu nhân tha lỗi...
Cách xưng hô nhạt nhẽo “phu nhân” nàng rất ghét. Cách đó nàng

chỉ chịu được nơi đông người.

- Tôi sang uống cà phê bên biệt thự Resmont. Achille đã có lời

mời tôi, bởi biết phu nhân hôm nay bận tiếp khách kinh doanh.

- Anh ấy biết là do anh kể chứ gì? - Nàng bực tức nói.
- Chính phu nhân báo trước cho tôi biết chuyện đó và tôi muốn

phu nhân hoàn toàn thoải mái, hoàn toàn tự do làm những công việc
quan trọng của phu nhân. Phu nhân coi tự do là thứ quí giá nhất. Cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.