CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 114

lặng nhưng hai người hiểu nhau rất rõ, chỉ cần một cử chỉ, một ánh
mắt là hiểu nhau đầy đủ.

- Ta sẽ đem tất cả đồ đạc đi, thưa bà chủ.
Aimé làm một cử chỉ để Stephanie thấy bóng tối đang bao trùm

ngoài cửa hang. Đám dân Canaque đang nhẩy nhót bên ngoài theo một
điệu múa kỳ quái. Chưa hiểu ra sao nhưng hoàn toàn tin cậy Aimé,
Stephanie vội vã mặc quần áo. Trời bên ngoài không đến nỗi tối lắm.

Stephanie cắm đầu đi theo, bởi nàng nào có biết đường, Nhưng

nàng thấy rõ đám thổ dân Canaque chuẩn bị cho cuộc tháo chạy này
khá vội vã. Một tốp hấp tấp đi về phía thác nước rồi biến mất trong đó.
Một tốp đi về phía hồ chứa nước ở phía tây và Stephanie đi theo tốp
này. Phía tây, nghĩa là các làng Bourail, Poya, Koné... đều là nơi đông
dân.

Họ leo lên dốc cao. Stephanie bắt chước mọi người, một tay bám

cành cây, một tay bám những rễ cây trồi ra vách đá, hì hục leo. Aimé
cẩn thận đã kiếm một sợi mây dài, buộc lưng nàng vào lưng anh để
khỏi lạc và để đề phòng nàng trượt chân. Đồng thời đôi lúc Stephanie
loay hoay không trèo nổi, Aimé phải kéo sợi mây để giúp nàng.

Stephanie không nhìn thấy Eugénie, không thấy Aravihi cũng

không thấy những thổ dân Canaque bên cạnh, nhưng nàng cảm thấy
họ vẫn xung quanh nàng. Vất vả hết sức nàng mới lên được đỉnh núi
đá và sau đó việc tụt xuống còn khó khăn nguy hiểm hơn nhiều. Vách
núi đá gần như dựng đứng. Nàng chỉ cần lỡ chân một cái là lăn xuống
vực. Stephanie trong lòng rất kinh hãi nhưng nàng nhớ lại: mình đã
từng buộc sợi dây vào cửa sổ tụt trên gác xuống. Nàng đã từng leo trèo
nguy hiểm không kém, hồi nàng mới mười ba tuổi, những lần chơi
đánh trận giả với Charles và Aimé ở quê nhà Vendée.

- Nhanh lên, bà chủ! - Aimé thì thào bên tai, tay cầm sợi mây giữ

cho nàng khỏi tụt chân, rơi xuống vực.

Chốc chốc anh lại nhắc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.