CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 133

- Công ty à? - Fernand có vẻ ngạc nhiên. Thái độ anh ta thông

cảm hơn.

- Vâng. Tôi là...
- Thôi đừng nói vội. Thằng cha Pepère đang nhìn kia kìa. Lát

nữa...

Stephanie không đi nổi, khuỵu gối, ngã vật xuống đất. Fernand

vừa cúi xuống định nhấc nàng dậy, vừa gọi to:

- Keller, Greboura, Lafaye, lại đây giúp tôi một tay.
Stephanie thấy ba người nữa cúi xuống và họ nhấc bổng nàng

đem đi. Nàng nhắm nghiền mắt, toàn thân đau như dần. Ôi, cú đá và
cái đập vừa rồi của tên gọi là Pepère!

Lát sau họ đã đặt nàng nằm trên một tấm phản trong lán của tù

nhân. Một trong ba người khiêng nàng đến đây cúi xuống. Ông ta hỏi.

- Tên chị là gì?
- Phu nhân Dytteville...
- Dytteville? Tôi nghe cái tên quen quen, ở đâu nhỉ?
- Ở Paris! - Stephanie cố nén cơn đau, nói.
Người đàn ông dần dần hơi ngớ ra.
- Phải rồi, ở Paris... Tôi xin tự giới thiệu, tôi là luật sư Keller.
- Còn tôi là Georges Greboura, nhà báo - người thứ hai trịnh

trọng nói.

Người thứ ba, một phụ nữ, vội nói:
- Cẩn thận đấy! - Một tiếng nổ và tiếng đạn réo ngay bên cạnh

như chứng thực lời chị - Đừng nói năng gì nữa.

Công việc của Stephanie ở đây cũng là của tất cả tù nhân: đào đất

và đãi quặng. Trại chỉ có hai mươi lăm nam, năm nữ, bây giờ thêm
nàng nữa là sáu. Họ đối xử với nhau thân thiết như anh chị em ruột.
Chỉ sau một ngày, Stephanie đã cảm thấy mình nhập cuộc với họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.