CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 201

Tàu Maraamu đang đợi cô gái sẽ làm chân hoa tiêu dẫn tàu đến

bờ biển hôm qua, nơi có biệt thự Nottingham.

Kia rồi! Một cô gái tuổi thiếu niên đang lách qua đám người đông

đúc trên cảng, chạy nhanh về phía tàu Maraamu. Vừa leo lên thang
sắt, cô gái vừa kêu lên bằng tiếng Anh:

- All right!

[2]

Cô quay chào mọi người rồi chạy thẳng đến chỗ Stephanie đang

nằm chống khủy tay nhìn cô bé.

- Ôi, chào bà Stephanie! Cháu sung sướng biết bao được gặp bà.

Bà là người hùng, cháu được nghe kể bao nhiêu chuyện về bà. Tên
cháu là Penelope. Cháu đã biết ông kia rồi. Ông ấy là Greboura. Cháu
biết cả anh kia nữa. Tên anh ấy là Napoleon...

Cô bé liếng thoắng nói hổn hển, mặt đỏ gay vì chạy.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi, Penelope? - Stephanie ngạc nhiên thấy

cô gái xinh đẹp, sôi nổi, non trẻ, đáng yêu vô cùng.

- Mười một! Ông bị thương ở đùi kể rất nhiều về con tàu

Maraamu, về bà và về mọi người trêu tàu.

“Vậy là cô bé đã biết hết!” Stephanie thầm nghĩ. Nàng hỏi:
- Bác sĩ Rod Niven giỏi lắm phải không, cháu Penelope.
Cô bé phá lên cười, tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên:
- Không phải bác sĩ. Ông ấy là bác sĩ thú y. Ông Rod ấy! Ông bác

sĩ chữa cho cừu, bò rất giỏi. Ông Rod không kịp đem ông Yann đến
Brisbane bởi ông ấy rất bận, và ông Yann lại bị rất nặng. Cho nên Rod
chữa cho ông Yann tại biệt thự Nottingham.

- Tôi hiểu - Stephanie nói.
Bây giờ nàng đã biết tại sao Yann không có trong một bệnh viện

nào ở Brisbane.

- Nhưng bà đừng gọi cháu là Penelope! Tên gọi thường ngày của

cháu là Penny.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.