CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 211

Họ ngồi thành dẫy dài hai bên chiếc bàn lớn. Bữa ăn rất thịnh

soạn. Sau bữa ăn, mọi người tản đi. Đột nhiên bà Carreen O'Hara giữ
Leslie, đứa con trưởng lại.

- Con đã thống nhất với cha chưa?
- Rồi, thưa mẹ. Hai cha con sẽ đi...
- Bao giờ? - Carreen O'Hara hỏi.
- Chưa định, thưa mẹ. Còn bao nhiêu việc chưa làm xong...
- Phải định ngày chứ - Carreen O'Hara quay sang
Stephanie - Nhân có bà ở đây, xin bà phân xử cho. Đàn gia súc

của chúng tôi tăng lên từng ngày, bây giờ không đếm xuể. Tôi đã giục
ông chồng tôi đi Sydney, đến gặp chính quyền ở đó, xin thêm đất khai
phá. Họ đồng ý rồi, bây giờ chỉ có việc đi và làm thủ tục mà cũng chần
chừ mãi - Bà quay sang con trai - Nếu mai hai bố con đi thì nhân dịp
cũng ngó luôn mua đồ men sứ và súng nữa.

“Súng!” Chữ ấy lọt vào óc Stephanie làm nàng chợt nhớ đến

nhiệm vụ chưa hoàn thành. Vấn đề mua hai mươi sáu khẩu súng biếu
Atai luôn dằn vặt nàng trong những ngày qua.

Stephanie thầm nghĩ, nếu ngày mai hai cha con ông O'Hara đi

Sydney mua súng thì sẽ không để lại dấu vết gì liên lụy đến mình. Chủ
cửa hiệu bán vũ khí sẽ không nhận dạng được mình. Sẽ chẳng ai kết
tội mình được.

Hay là đi cùng với họ bằng tàu hỏa? Mà tại sao không mời họ

dùng luôn tàu Maraamu?

- Súng à? - Stephanie làm bộ thản nhiên hỏi.
Nàng thấy Yann chăm chú nhìn mình. Anh đã hiểu. Stephanie

thấy có thêm sức mạnh.

Carreen O'Hara giải thích:
- Để chống lại chó rừng rình mò ăn thịt đàn gia súc và cũng để

dọa bọn trộm cướp. Năm ngoái bọn cướp đã bắt đi của các chủ trại ở
đây hàng trăm con cừu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.