CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 223

người ta thường thổ lộ ra mọi thứ. Những nỗi buồn bực trong gia đình,
ngoài xã hội và cuối cùng là những chuyện kín trong công sở...

Stephanie không dám ngắt lời sợ làm tan mất đà tâm sự của cô

gái điếm. Yolande vẫn nói:

-... Trong lúc ngủ với nhau và tôi vuốt ve Marcel, anh ấy tuôn ra

hết. Thì đàn ông nào chẳng vậy. Mình là đàn bà, khéo gợi một chút là
đàn ông thổ lộ ra hết nỗi lòng, không giấu giếm gì hết. Marcel lại là
người đang không có ai để tâm sự. Thế là trong lúc anh nằm dài ra cho
tôi ve vuốt và hôn hít khắp thân thể, anh ta kể cho tôi nghe mọi thứ
chuyện. Thoạt đầu là chuyện gia đình rồi chuyện bạn bè và cuối cùng
là chuyện về cấp trên, tức là về ông chỉ huy quân sự đảo. Marcel kể
rằng ông chỉ huy đang lo mất chức...

- Do vụ để xổng? - Stephanie hỏi.
- Đúng thế. Ông ta phạm tội đã không bảo đảm được việc canh

giữ các trại giam. Mà ông ta thì đang rất muốn ở đây. Sang đất thuộc
địa này ông ta được hưởng thêm phụ cấp rất lớn. Ông chỉ huy là loại
keo kiệt, đối với ông ta một xu cũng quí. Vậy mà mất chức vị nhàn hạ
lại béo bở này, ông ta rất uất. Ông ta quyết tìm cho ra kẻ chủ mưu Vụ
vượt ngục kia để gỡ lại uy tín với cấp trên và được ở lại đây.

- Ông ta nghi cho tôi và Yann Kendelec? Đúng là dớ dẩn!
- Ông ta nghi phu nhân chủ mưu và sử dụng bọn thổ dân Canaque

tiến hành.

Stephanie thầm nghĩ: “Chắc chắn Yolande còn gặp Marcel, vì

theo kiểu cô ta nói thì Marcel là loại khách thường xuyên của cô ta.
Trước hết ta cần tác động vào Marcel. Phải làm cho họ hoàn toàn tin
rằng mình không liên quan gì đến vụ này”.

Stephanie nói, giọng ngao ngán:
- Thật đáng buồn là ông chỉ huy quân sự lại hồ đồ đến thế. Ông ta

là con người đáng yêu: đẹp trai, thông minh, nhảy valse rất giỏi. Và tôi
thấy tội nghiệp cho ông ta nếu ông ta bị thải hồi. Bởi ông ta ngồi trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.