CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 229

- Thứ bảy - “bà lớn Berthe” đáp - Ngay sau hôm phu nhân rời

khỏi đây.

- Hôm đó chúng tôi đã lênh đênh ngoài biển được ba ngày, có lẽ

thế. Vì chúng tôi lên tàu Maraamu vào thứ năm...

Và Stephanie thuật lại chuyến đi của nàng theo cách nàng đã

chuẩn bị. Nàng sang Australia, thăm một nông trại, chủ nhân là hai
ông bà O'Hara. Khi có bà hỏi nông trại ấy nằm ở đâu, nàng nói, ở chân
dãy núi Cordillere của Australia. Nàng không nói kỹ về địa điểm nông
trại. Vì phải nêu bật nguyên nhân khiến chuyến đi bị kéo dài đến thế,
nên nàng kể đủ thứ chuyện vặt vãnh. Nào nàng leo núi bị trượt chân,
bong gân, phải chữa trị mất mấy tuần mới khỏi. Nàng nêu lên những
tên người chẳng liên quan gì, chẳng hạn tên ông chủ nhà băng ở
Sydney.

Câu chuyện Stephanie kể chiếm mất cả một tiếng đồng hồ. Kể

xong nàng đứng lên, cáo từ.

- Phu nhân Dytteville...
- Vâng, thưa phu nhân? - Nàng quay đầu nhìn vợ viên chỉ huy

quân sự đảo.

- Câu chuyện phu nhân vừa kể rất thú vị. Tôi hình dung thấy mọi

thứ. Nhưng thú thật với phu nhân và chắc phu nhân cũng thông cảm
với nỗi lo lắng của chồng tôi hiện giờ, tôi rất quan tâm đến điều phu
nhân để xuất lúc nãy: phu nhân sẵn sàng đến gặp chồng tôi.

“Vậy là cá đã cắn câu” - Stephanie thầm nghĩ. Nàng nói:
- Vâng, đúng thế. Tôi sẵn sàng cung cấp cho ngài chỉ huy những

gì tôi biết về trại giam Nera, về đám săn tù trốn trại, về Atai cùng
những chiến binh của ông ta, bởi tôi đã bị họ bắt làm tù binh trong một
thời gian khá dài.

- Phu nhân nói rất đúng. Những điều phu nhân kể ra sẽ giúp

chồng tôi rất nhiều trong việc điều tra vụ ấy. Vậy thế này được không?
Mời phu nhân ngày mai đến dùng bữa ăn trưa với chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.