CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 249

Viên chỉ huy quân sự đảo ngồi ghế chủ tọa phiên tòa cau mặt:
- Phu nhân định lăng mạ hội đồng xét xử hay sao? Đám người kia

sao lại ăn mặc như hội hóa trang thế?

- Xin tòa cho tôi được đặt câu hỏi với nhân chứng Iugrain.
- Được, nhưng phu nhân hỏi gì thì hỏi nhanh lên.
- Thưa ông hạ sĩ. Ông khẳng định là chỉ có một người ăn vận

giống như hai chục người có mặt ở đây, đã chỉ huy đám thổ dân
Canaque tấn công trại giam. Ông nhận dạng qua đôi mắt. Nhưng tất cả
gần hai chục, người này cũng có mặt nâu. Họ đều có vóc người gần
tương tự như vóc người ông Yann Kendelec. Vậy ông có dám chắc chỉ
cặp mắt ông Kendelec mới đúng là cặp mắt người đã trói ông hôm xẩy
ra vụ án không? Thứ hai, ông bảo nhận ra được người chủ mưu, chỉ
huy đám chiến binh của Atai qua giọng nói. Ông có thể nghe tất cả
giọng của những người này. Xin ông cho biết hôm đó, ông nghe thấy
câu thế nào? Mấy câu và cụ thể là gì?

Viên hạ sĩ đáng thương bối rối đưa mắt nhìn xung quanh cầu cứu.
Viên chỉ huy chủ tọa phiên tòa hỏi:
- Nhân chứng trả lời đi! Hôm đó ông nghe thấy được câu gì, hạ sĩ

Iugrain?

- Tôi chỉ nghe thấy người đó nói có hai chữ “Đi ra!”
Stephanie quay sang những người đàn ông chủ trại đi theo nàng.
- Vậy là ông nghe thấy có hai chữ ngắn ngủi “Đi ra!” Tôi nghĩ chỉ

qua hai chữ ngắn ngủi đó làm sao ông xác định được đặc điểm, âm sắc
của người nói. Hai chữ “Đi ra!” có thể nói bằng nhiều giọng hết sức
khác nhau, đấy là chưa kể có thể đó là tiếng thét, tiếng quát! Vậy ông
làm sao khẳng định một giọng nói của ai đó đã phát ra hai tiếng ngắn
ngủi đó?

- Tấm khăn bịt mặt của hắn hôm đó là khăn trắng! viên hạ sĩ bối

rối hét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.