CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 256

đình anh có quan hệ rất tốt với thổ dân Canaque và không bao giờ làm
điều gì có hại cho họ. Gia đình anh sinh trưởng ở đảo, em nên nhớ là
như thế.

- Vậy mà ông ta đã ra lệnh bắt giam anh.
- Ôi, chuyện ấy hoàn toàn khác.
- Anh nói đúng. Dù sao em vẫn cảm thấy bức thư kia không bình

thường.

- Ngài chỉ huy quân sự đảo viết thư cho bà chủ là theo đúng

những qui tắc hành chính. Thế là xong!

Stephanie cảm thấy hình như trong cuộc gặp ở pháo đài có

chuyện gì đó bí mật. Câu “thế là xong” của Aimé có nghĩa là “ta
không bàn chuyện đó nữa”.

Thái độ Aimé có vẻ điềm tĩnh. Tuy anh chưa kể hết rõ ràng

nhưng không có chuyện gì đáng phải lo ngại. Hay viên chỉ huy pháo
đài nói với Aimé chuyện gì mà anh không muốn thuật lại vì có Yann
ngồi đây?

Hai tiếng đồng hồ sau, Yann nói với nàng:
- Anh phải đi với cha anh có việc. Em đừng chờ anh bữa tối -

Yann hạ giọng nói tiếp - Mai chúng ta lên đường. Cha có vẻ không
bằng lòng thấy chúng ta đi mà không có cha đi cùng. Anh có nói
chúng ta không đi lâu trong khi cha cần có mặt ở đây trông nom
chuyến xếp hàng hóa lên tàu Araucaria sắp tới. Cha có vài tật xấu
nhưng dù sao vẫn là cha mình. Anh mong nhất là cụ không cần có
rượu cũng ngủ được.

Sau khi Yann đi rồi, còn lại Stephanie với Aimé, nàng hỏi:
- Thế nào?
Aimé lấy trong túi áo ra một hộp nhỏ.
- Ông chỉ huy quân sự đảo lúc đưa tôi chiếc hộp để chuyển cho

bà chủ có dặn tôi là đừng để ai nhìn thấy. Ông ta còn nói thêm một câu
rất lạ “Phu nhân Dytteville, ông và... tôi, qua cái trạm trung gian này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.