CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 259

tôi khẳng định hắn và đồng bọn của hắn xử sự chính đáng. Hắn đòi hỏi
tôi thi hành công lý với những kẻ tấn công trại giam. Thưa phu nhân
thật đáng tiếc là chúng tôi đã bắt buộc phải sử dụng chúng. Chúng
thuộc lòng đường đi lối lại trong rừng và chúng tôi trả tiền cho chúng,
mỗi khi chúng bắt được tù trốn trại đem nộp.

Viên chỉ huy nhìn Stephanie, nói tiếp:
- Nhưng đâu phải chúng tôi tin bọn chúng! Phu nhân nhớ cho. Tất

cả những bằng chứng của bọn săn tù trốn trại Ganaque đem đến chúng
tôi đều không coi là có giá trị. Chúng tôi cần những bằng chứng không
thể chối cãi được. Chiếc khuy này không được chúng tôi coi là bằng
chứng có giá trị.

Stephanie nghẹn cổ họng. Viên chỉ huy nói dối một cách công

khai và giọng rất thành thật. Nàng không hiểu thái độ ông ta ra sao và
không dám hỏi.

- Có vẻ phu nhân đang băn khoăn? Tôi đã làm điều gì khiến phu

nhân phiền lòng, làm phu nhân không vui như thế kia?

Ông ta đưa ra câu hỏi với giọng làm bộ như chân thành, như thể

ông ta nhận lỗi.

“Ông ta muốn gì? Ông ta định dẫn câu chuyện này đến đâu?”
Stephanie thầm nghĩ. Nàng nhìn vầng trán viên chỉ huy cau lại

như ông ta đang cố nghĩ xem đã làm gì để nàng phiền lòng. Bỗng
nhiên ông ta reo lên:

- Thôi đúng rồi! Tôi đã phạm một lỗi lầm không thể tha thứ. Tôi

đã vô ý nhắc đến những kỷ niệm đau lòng, đến cuộc trốn chạy kia,
khiến số bạn bè của phu nhân tại đó bị thiệt mạng. Xin phu nhân tha
lỗi cho sự vô ý đó.

Stephanie không thể rời mắt khỏi cái khuy khốn kiếp kia vẫn

đang nằm trên bàn giấy. Viên chỉ huy quân sự đảo nói tiếp, giọng rất
khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.