CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 288

Tối khuya, Yann trở về làng. Trông cung cách anh nhảy lên lưng

ngựa, giật dây cương, Stephanie hiểu rằng anh hết sức bực dọc.

- Xin chào tất cả! Chúc ngủ ngon! - Yann nói gần như quát.
“Ta biết anh đang rất khổ tâm. Nhưng ta đâu có sung sướng gì

hơn? Thế là hết! Hết những đêm ân ái nồng nhiệt!”

Sau khi chia tay hai con để về phòng riêng, Stephanie mệt mỏi lê

bước. Vào đến nơi, nàng nằm vật ra giường rời rã. Vừa mệt, vừa lo
lắng, vừa đau khổ, Stephanie thấy không còn muốn cất nhắc chân tay
gì nữa.

Nàng đưa tay lên đầu sờ mái tóc rồi giận dữ giật chiếc trâm nạm

ngọc ra.

- Tôi không giúp gì được cho bà chủ - Aimé thì thầm.
- Thôi, anh đi ngủ đi. Hôm nay thế là đủ.
- Bà chủ cần tôi làm giúp thứ gì không?
- Anh tháo cho tôi cái móc sau lưng áo là đủ. Tôi sẽ tự làm nốt.

Ôi, Aimé, tôi đang rối bời ruột gan. Tôi quá khao khát tình ái. Tôi quá
ham hưởng cuộc sống!

Stephanie đưa tay chẹn cổ họng để khỏi bật ra tiếng khóc.
- Anh đi đi... Để mặc tôi...
Aimé ra rồi, Stephanie cởi nốt áo quần, chui vào chăn. Bao ý

nghĩ quay cuồng trong đầu óc. Đã lâu lắm rồi nàng không phải ngủ
một mình. Hôm nay kèm thêm tâm trạng lo âu, Stephanie thấy mình
quá cô đơn. Nàng khao khát có Yann bên cạnh. Khao khát được nép
vào người anh, được vuốt ve tấm thân cường tráng trẻ trung của anh,
ao ước được thân thể anh đè lên thân thể mình, hòa nhập vào thân thể
mình.

“Em hứa với anh, em sẽ đến nhà anh và hai ta sẽ ân ái với nhau

một lần cuối cùng. Một đêm thôi, đêm cuối cùng. Em hứa sẽ dâng hiến
hoàn toàn cho anh, sẽ cùng anh tận hưởng một đêm hạnh phúc nhất
trong cuộc đời chúng ta, để không bao giờ chúng ta có thể quên được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.