CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 293

- Để lạ miệng, tôi đã bảo họ cho món sò huyết và gỏi cá để hai

cậu nếm thử trong bữa điểm tâm sáng nay.

***

Stephanie, hai con trai sinh đôi, Aimé và Yann đi dưới nắng để

đến văn phòng chi nhánh công ty Dytteville.

Hôm nay ông già Yves có mặt, bởi họ thấy Moise ngồi xổm ngoài

cửa.

- Kia rồi! - Stephanie trỏ ngôi nhà giới thiệu với hai con.
- Chỗ có người hành khất đang ngồi phải không mẹ?
- Không phải hành khất đâu, con ạ. Ông ta bị bệnh mất trí nhớ,

rất quí cụ Kendelec và không bao giờ xa cụ. Hai con hãy đối xử tốt với
ông ấy vì ông ấy rất hiền lành và tận tụy. Ông ấy gần như bị câm, rất
hay thích nhìn vào chiếc nhẫn nạm xa phía này của mẹ - Stephanie
chìa ngón tay ra cho hai con thấy - Mỗi khi nhìn vào chiếc nhẫn đó,
ông ta chỉ nói: “Bầu trời!” rồi nín bặt. Tên ông già ấy là Moise.

Điều kỳ lạ khởi đầu từ lúc hai cậu trai sinh đôi mỉm cười chào

ông già.

- Chào ông Moise!
Ông ta đứng dậy.
Mọi khi ai chào có bao giờ ông đứng lên đâu? Mọi người lấy làm

lạ, đứng hết cả lại nhìn. Moise nhìn chằm chằm vào hai chàng trai rồi
chìa tay, ông ta cung kính khẽ nói:

- Chào ông chủ. Ông chủ ngủ ngon chứ?
Stephanie bỗng rùng mình tựa vào người Aimé. Linh cảm báo

nàng một điều gì đó khủng khiếp. Moise có vẻ nhận ra hai con trai
nàng mặc dù ông ta chưa gặp hai cậu bao giờ và nàng cũng tin chắc
hai con nàng chưa bao giờ nhìn thấy Moise trước khi sang Nouvelle
Caledonie.

Stephanie rất hay bắt gặp Moise nhìn nàng chăm chú, tò mò bằng

cặp mắt vô hồn của ông ta. Mỗi khi thấy ông ta nhìn như thế nàng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.