CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 298

được phóng thích, ở lại đó sinh sống. Nếu thấy Armand, tất họ sẽ báo
về.

Mấy giây đồng hồ qua thật là khủng khiếp. Stephanie thấy như

bóng dáng người chồng đầu tiên của nàng thấp thoáng trong dáng hình
hai đứa con sinh đôi của chàng.

Hai anh em Armand và Charles nhìn Moise như bị thôi miên. Họ

không hiểu gì hết. Còn Moise thì đăm đăm nhìn vào hai cậu, như thể
cố tìm trong đó một bóng dáng xa xưa.

Yann đã đến bên Stephanie định đỡ nàng. Riêng ông già Yves

nghiện ngập là vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Ông già hỏi:
- Moise! Ông biết mấy cậu ấy sao?
Moise gật đầu. Nhưng làm sao tin được ông ta. Ông ta mất trí kia

mà.

Armand cố lấy giọng điềm tĩnh mỉm cười nói để khỏi làm ông già

hoảng sợ :

- Ông đi với chúng tôi chứ?
Lúc đó Moise làm một động tác khiến Stephanie kinh hãi. Ông

già rách rưới, bẩn thỉu đó bước ra cửa, mở cánh cửa lễ phép đưa tay
mời hai anh em sinh đôi đi ra. Điều làm nàng kinh hãi hơn là nhận
thấy cử chỉ ông già rất lịch thiệp, thậm chí lịch thiệp một cách cường
điệu nữa kia. Hơn thế nữa, nàng thấy đó không phải cử chỉ của một
ông già tuổi như hiện giờ mà ông ta như trẻ lại hai chục tuổi.

- Cảm ơn - Armand nói, lúc đi ra.
- Cảm ơn - Charles cũng nói.
Moise nghiêng mình đáp lễ và đóng cửa lại. Ông ta đi theo hai

chàng trai sinh đôi, quên bẵng Stephanie, Aimé và Yann.

Stephanie bước đến trước mặt ông già Yves, chống hai tay xuống

bàn, thầm thì khẩn khoản:

- Cụ Kendelec, cụ hãy nói tôi biết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.