CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 300

đứng lên. Moise kính cẩn bước đến nghiêng mình chào. Stephanie
chìa tay. Moise đỡ lấy, nâng lên rồi hôn vào chiếc nhẫn nạm saphire.
Ông ta quay lại, thấy hai chàng trai đứng bất động chờ. Ông ta cất
tiếng, vẫn cái giọng êm ái đặc biệt “của Moise”:

- Hi! - Nói xong ông ta lại như mất trí, đứng đờ đẫn.
“Vậy là ông ta nhận ra Armand!” Stephanie thầm nghĩ.
Nàng cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua huyết quản. Nhưng

nàng cố trấn tĩnh và mỉm cười. Moise lại như chìm vào bóng đêm.
Ông ta đờ đẫn. Stephanie chỉ ra phía cửa:

- Ta đi chứ?
Moise bước theo nàng, miệng lẩm bẩm:
- Hi... vậy là ông vẫn nằm ngủ.
Stephanie rùng mình. Phải chăng ông già mất trí kia nói đến

chồng nàng? Moise lại lẩm bẩm:

- Tôi phải đến. Tôi phải đến...
- Đến đâu? - Yves hỏi.
- Đến đây - Moise buồn rầu nói - Đến chỗ những cành cây.
- Đúng rồi, đến chỗ những cành cây! - Yves bình thản nói - Bây

giờ ông đi chơi phố với phu nhân Stephanie và hai cậu ấy chứ?

Không trả lời, Moise xăm xăm đi ra cửa.
Hai tiếng đồng hồ sau, họ trở về văn phòng.
- Cuộc dạo chơi lý thú chứ? - Yves khẽ hỏi Stephanie.
Nàng thở dài:
- Moise không nói gì thêm nữa.
- Hãy kiên nhẫn, con gái của ta, - Yves trìu mến nói.
Liền một tuần sau đó, hàng ngày Moise cùng ba mẹ con nàng dạo

chơi những vùng xung quanh thị trấn thủ phủ Nouméa. Mấy hôm đầu
Stephanie chăm chỉ đi theo ông ta, nhưng những câu nói và cử chỉ của
Moise vẫn chỉ như trước, chưa thêm gì mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.