CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 30

là 23 độ C. Độ dài của ban đêm hầu như chỉ xê xích chút ít trong năm,
chênh nhau không quá một tiếng đồng hồ giữa mùa đông và mùa hạ.

Stephanie cũng mang theo bản sao những lá thư của Yves

Kendelec để nghiên cứu thêm. “Rõ ràng ông ta và những người của
ông ta tác phong chậm chạp, quen thói sống nhàn tản cho nên kinh tế
của đảo mười năm qua không tăng tiến được gì. Mình sẽ giúp đỡ họ,
huấn luyện họ”.

Trộn lẫn những kỷ niệm của dĩ vãng và hiện tại, Stephanie cảm

thấy mình trở lại tuổi hai mươi. Nàng ngắm nhìn vùng biển. Hòn đảo
nhỏ Nou, theo cách gọi của viên thuyền trưởng, là một rặng núi đá nhô
lên ngoài khơi, che chắn cho vùng biển để tầu bè đậu an toàn. Do vậy
có hai lối vào vũng biển, một phía đông và một phía tây. Thị trấn trải
dài ven bờ, đằng sau là dải núi đá cao và dốc đứng.

Thuyền trưởng Phantatin trỏ một ngọn đồi:
- Đồi Conneau kia chẳng bao lâu sẽ bị san bằng cũng như ngọn

đồi Horn ở mũi biển, để lấy đá đắp con đê bao quanh bãi lầy.

- Ong bảo có rất ít khách sạn phải không?
- Ít và đơn giản, thưa bà Stephanie, rất đơn giản là đằng khác.
- Tôi không ngại. Nhưng ông nói tiếp đi.
- Khách sạn khá nhất là khách sạn Ile, ngoài ra còn có khách sạn

Ouen Toro, lấy tên ngọn núi ở đó, khách sạn... Theo tôi đoán thì khách
sạn Boulari hôm nay đã xây xong.

- Thôi được. Tôi muốn nghỉ ở khách sạn nào đầy đủ tiện nghi

nhất, bởi tôi phải ở lại đây một thời gian dài để xem xét thăm thú mọi
nơi. Tôi muốn đề nghị ông...

Tiếp đó nàng nói một thôi một hồi, cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Nàng hỏi liên tiếp, không đợi câu trả lời. Óc nàng đang nghĩ đến
Armand, người chồng đầu tiên của nàng. Vừa rồi viên thuyền trưởng
nhắc đến khách sạn Boulari. Armand bị nạn chính là lúc vượt qua eo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.