CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 312

21.

NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG

X

inh đẹp, duyên dáng, tự tin, trong bộ y phục tuyệt đẹp với mái đầu

được làm công phu, Stephanie xuất hiện như một phụ nữ tràn đầy
hạnh phúc, lúc nàng chia tay bạn bè đưa tiễn, chia tay những người
thân thiết nhất còn lưu lại trên đảo, bước lên bong tầu Araucaria.

Hôm từ đảo Thông trở về khi con tàu Maraamu tiến đến gần

Nouméa, Stephanie đã cho gọi Aimé đến. Bằng giọng phũ phàng,
nàng đã nói với anh ta những lời nhằm gạt đi những kỷ niệm có khả
năng làm tê liệt cuộc sống của nàng. Stephanie nói:

- Anh hãy thu xếp cách nào tùy anh. Trước hết là làm sao cho hai

con trai tôi không nhắc đến cha chúng trước mặt tôi. Chúng ta phải
phục hồi lại nếp sinh hoạt bình thường như mọi khi. Tôi muốn thấy nụ
cười, thấy không khí vui vẻ, hồn nhiên. Nỗi bất hạnh kia tôi chỉ giữ
trong đáy lòng. Anh hãy lo việc đưa hài cốt lên tàu Araucaria và lên
bến Marseille... Chuyến đi đó sẽ cực nhọc đấy. Những hai tháng trời.
Tôi sẽ rất mệt và tôi không muốn ai làm tôi mệt thêm. Không được có
một lời thốt ra về chuyện đó. Không được có một luồng mắt thương
hại. Anh hiểu chứ?

- Hiểu. Vậy bà chủ hoàn toàn tuân theo sự điều khiển của tôi?
- Tôi chưa hiểu anh định nói gì? - Stephanie hỏi và ngạc nhiên

thấy Aimé vẫn lạnh như băng.

- Khi không còn phút nào rảnh rang, bà chủ sẽ không còn thời giờ

để nghĩ ngợi. Tối nay sẽ có một buổi liên hoan “tự phát” tại khách sạn
đón bà chủ từ đảo Thông trở về. Sáng mai bà chủ sẽ xin gặp ông chỉ
huy quân sự đảo. Cần làm thế nào để công sức của bà chủ với tư cách
sáng lập viên của Ủy ban cứu trợ những người bất hạnh được ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.