Stephanie theo chân cậu trai đi vào một khu rừng rậm rạp. Ánh
nắng chỉ lách vào được qua những kẽ lá trên đầu. Trong rừng rất nhiều
dây leo chằng chịt. Váy nàng buông xuống dính hết vào bắp đùi.
- Tên bà là gì, bà da trắng xinh đẹp?
Nàng chưa kịp trả lời, còn đang nghĩ xem nên xưng tên thế nào
với cậu này thì cậu chàng đã liếng thoắng nói:
- Tên tôi là Napoleon.
- Napoleon?
- Mẹ tôi bảo đấy là tên một ông vua vĩ đại, đúng thế không bà?
- Đúng thế.
Lát sau họ ra đến một bãi trống với nhiều túp lều lợp lá cọ trong
khu đất hình chữ nhật. Napoleon trỏ túp lều to nhất:
- Ông chủ lớn ở kia. Còn ông chủ nhỏ, con trai ông chủ lớn thì ở
kia - cậu trỏ một túp lều khác nhỏ hơn.
Dân bản chạy ra cửa nhìn “bà da trắng” đến bản. Stephanie nhận
thấy họ hầu như không mặc quần áo gì trên người. Đàn ông chỉ đóng
khố. Đàn bà để hở hẳn phần trên, cặp vú thỗn thện, phần dưới chỉ che
một mảnh vải vào đúng chỗ kín. Tất cả họ đều đi chân đất, mặc dù họ
đều cười thiện cảm, Stephanie vẫn thấy mình là kẻ đến quấy rầy cuộc
sống của họ.
Nàng quay sang, vui vẻ nói với Napoleon:
- Nhờ cậu đến báo với ông chủ Yves Kendelec biết tôi muốn gặp
cụ.
- Vâng - chàng trai hớn hở nói rồi chạy về phía túp lều to nhất.
Stephanie rảo bước theo. Những cặp mắt tò mò của dân bản nhìn
theo nàng. Nàng tươi nét mặt, gật gật đầu chào họ.
Đến trước cửa nhà Yves Kendelec, cậu trai Napoleon vén tấm vải
treo thấy cánh cửa, gọi vào trong:
- Một bà da trắng muốn gặp cụ đấy!