CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 41

Nàng nói hướng vào Yann. Biết ông già đau ốm thế kia sẽ không

thể ra khỏi làng bao giờ nữa.

- Cha nghĩ sao, thưa cha? - Yann nói với cha rồi quay sang

Stephanie nói tiếp - Cha tôi vẫn thường ra thị trấn Nouméa bằng kiệu.
Cha tôi không bao giờ buông văn phòng. Bây giờ cụ không đi được
mấy nên chúng tôi thay cụ làm việc ngoài đó. Nhưng bà thấy đấy, cụ
vẫn đem hồ sơ về đây để theo dõi công việc.

Yann tỏ ra rất quí cha và anh ca ngợi cụ hết lời.
- Hôm nay thì không được đâu, thưa bà. Ôi,... cụ Georges... ôi,

cậu Armand tội nghiệp... và cả bà nữa, tội nghiệp...

Ông già nói như người mê sảng. Ông nhìn nàng như thấy ở nàng

một nơi bấu víu nào đó. Mắt ông nhòa lệ và đột nhiên nàng thấy ông
già run lên bần bật. Nàng rất ngạc nhiên sao không thấy Yann chạy
đến đỡ cha, trong khi vừa rồi anh nói với ông cụ những lời ca ngợi
như vậy.

Nàng thấy Moise, ông già da trắng lúc nãy, chạy vào. Chắc ông ta

là đầy tớ của cụ Kendelec và đã quen với những đợt lên cơn của cụ.
Moise giơ hai tay đỡ ông cụ như ta đỡ một quả chín nẫu sắp rụng.
Stephanie hốt hoảng, nhưng nàng vẫn ngồi yên, bắt chước Yann. Là
người mới đến, chưa biết cách xử sự ở đây nên nàng hãy cứ bắt chước
theo chàng trai vạm vỡ kia.

Yann gọi, giọng rất trầm:
- Hélène!
Một phụ nữ trẻ dân tộc Canaque chạy vào. Cặp vú chị ta rất to và

rất nặng. Dáng chạy của chị ta lắc lư cặp mông núng nính. Hélène quỳ
xuống, đỡ đầu ông già Kedelec đặt lên giữa cặp vú đồ sộ của chị như
chuẩn bị cho đứa con bú, rồi đỡ bầu rượu trong tay Moise, rót vào
miệng ông già.

- Sao lại rượu? - Stephanie thì thầm sửng sốt.
- Chứ sao nữa? - Yann điềm tĩnh đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.