CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 42

Stephanie đứng phắt dậy, định chạy đến ngăn nhưng Yann đã

nắm chặt cứng cổ tay nàng.

- Họ biết chữa cho cha tôi giỏi hơn chúng ta.
- Họ điên thì có! Thương binh ngoài mặt trận mới dùng rượu.

Còn ông già thì không được. Rượu sẽ làm hại tim ông cụ! Tôi biết
chứ! Tôi đã từng là...

- Cấp dưỡng! Tôi biết - Yann nói giọng rất trầm làm nàng vội im

bặt.

- Tại sao anh ta biết? Stephanie quay mặt, nhìn thẳng vào mắt

Yann, nói - Ông là con trai cụ, tại sao ông lại để họ dùng rượu chữa
bệnh cho cụ?

- Tôi là con cụ, nhưng nếu gặp trường hợp cha tôi lên cơn như thế

kia, tôi cũng sẽ cho cụ uống rượu. Tôi sẽ cắt nghĩa cho bà sau, thưa
phu nhân Dytteville. Ta ra ngoài thôi.

- Không! - Stephanie cưỡng lại - cần đặt cụ nằm xuống, phải...
- Ở đây, mọi người đều phục tùng cha tôi. Không ai dám trái lệnh

cụ. Mỗi khi cụ lên cơn, cụ không cho tôi được ở bên cạnh cụ. Chỉ
Moise và Hélène được quyền ở lại trong nhà này. Bà cũng phải ra,
thưa bà Dytteville.

Tại sao anh ta cứ gọi mình bằng cái tên mình đã không dùng

nữa? Nhưng giọng nói của Yann rõ ràng là ra lệnh cho nàng. Anh ta
nói thêm:

- Tôi sẽ giảng để bà hiểu, nhưng không phải trong nhà này.
Yann vén tấm vải dùng làm cánh cửa, kéo Stephanie ra ngoài.

Ánh nắng bên ngoài chói lòa, khác hẳn không khí trong nhà tối tăm.
Yann nói tiếp:

- Lát nữa tôi sẽ đi với bà ra thị trấn. Nhưng trước tiên tôi cần giới

thiệu bà với dân làng, với bộ lạc đã. Bà hãy quên đi mọi thứ bà vừa
chứng kiến. Bà hãy lấy tư thế đàng hoàng oai vệ trước tất cả mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.