CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 52

Stephanie vừa nhận ra đó là viên thiếu tá Đức Ludwig von

Reimbinggen. Vừa lúc ấy các cửa phòng bật mở, khách nghỉ trong các
phòng khách sạn bước ra hành lang xem. Vì vội họ ăn mặc luộm
thuộm, một số vẫn còn mặc quần cộc. Họ lao đến túm cánh tay gã đàn
ông Đức, nhưng gã hất mạnh một cái, mọi người bắn cả xa. Gã sắp lao
vào Stephanie. Nhưng nàng lại đưa ủng lên đỡ, và thuận tay đang cầm
ngọn roi ngựa nàng quất lên ngực gã. Mọi người lúc này đã tới kịp. Họ
ôm chặt gã đàn ông. Bây giờ Stephanie mới nhận ra là ngọn roi có
mấu ở đầu !

... Nàng chợt nhớ đến Sebastopol... Nàng đã từng bị tra tấn bằng

ngọn roi như thế này và chỉ lát sau khắp người nàng đã đầy máu...

Nghe tiếng rên rỉ của Yolande, lúc này Stephanie mới quay đầu

lại. Cô gái tội nghiệp nép vào một góc, xấu hổ co chân, khép đầu gối
hai tay ôm gáy, đầu gục xuống cặp vú để trần, đang chờ người đến,
giúp đỡ. Stephanie tiến hai bước về phía gã đàn ông Đức.

- Đồ khốn kiếp! - nàng quát vào mặt gã, như thể trút lên gã nỗi

căm hờn đã tích tụ hai chục năm nay.

Nàng quăng ngọn roi vào bên rìa hành lang, bước nhanh đến gần

Yolande, ném cho cô ta tấm áo choàng mặc nhà.

- Cô khoác tạm vào rồi sang phòng tôi.
Nàng đang cúi xuống, nâng Yolande đứng lên thì thấy bàn tay ai

nắm vai mình. Nàng ngoái đầu lại: Aimé! Qua con mắt anh, nàng sực
nhớ rằng, mặc dù nàng mặc tấm áo ngủ nhưng vải áo quá mỏng khiến
mọi người đều nhìn thấy rõ thân thể nàng bên trong. Gã Ludwig cũng
đang nhìn nàng thèm thuồng. Thấy nàng ngoái lại, gã lúng túng:

- Xin lỗi...
Stephanie lộ vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ gã lại nói với mình? Thấy

vậy Ludwig nhắc lại:

- Bà thứ lỗi cho...
Stephanie nhún vai khinh bỉ, bảo những người có mặt ở đấy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.