CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 86

7.

THUNG LŨNG HẺO LÁNH

C

àng suy nghĩ Stephanie càng thấy kinh hoàng. Eugénie sẽ trả thù

nàng theo cách nào? Bọn thổ dân này sẽ giết nàng bằng cách nào làm
nàng đau đớn nhất. Nàng sẽ phải trải qua đủ thứ tra trấn man rợ trước
khi từ giã cõi đòi. Chúng sẽ tra tấn theo kiểu nào? Cắt dần từng mảnh
da thịt nàng? Đốt cháy dần từng bộ phận trên cơ thể nàng? Ôi, chúng
sẽ không từ bất cứ một cách hành hạ nào đau đớn nhất, tàn bạo nhất!

Chúng vác nàng qua bao nhiêu dặm, bao nhiêu tiếng đồng hồ,

Stephanie không thể ước lượng nổi. Cuối cùng chúng khiêng nàng vào
cửa rất hẹp của một cái hang đá. Hai bên vách là những pho tượng
quái đản. Chúng đặt nàng nằm lên một cái ổ bằng lá cây và vài mảnh
vải rách rưới. Chúng bỏ giẻ ra. Nàng vội vã hít khí trời. Không khí sực
nức mùi rêu, mùi mồ hôi, làm nàng gần như nghẹt thở.

Stephanie nhắm nghiền hai mắt, cố lấy hết nghị lực giữ cho thân

thể khỏi run lên, nỗi run sợ hãi. “Không được để cho chúng thấy mình
sợ!” nàng thầm tự nhắc nhở.

Đám gian phi đang cởi trói cho nàng. Chúng làm rất cẩn trọng

như thể nâng niu nàng. Chúng bàn tán gì đó nàng không hiểu. Nàng
chỉ nhận thấy ngôn ngữ của chúng du dương trầm bổng như hát và rất
nhiều âm “A”.

“Phải xem mặt mũi chúng ra sao!” nàng thầm nghĩ.
Stephanie hé mở mắt. Đúng như nàng dự đoán: chúng đều có

hình dạng gớm ghiếc trước con mắt người châu Âu! Da nâu bóng
loáng như mầu sô cô la. Hàm vuông bạnh. Môi dầy. Mũi to và tẹt.
Trán dô. Mắt sâu. Lông mày rậm và nhô lên. Tóc cứng như dây thép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.