CÁI GIÁ PHẢI TRẢ - Trang 133

cười, hàm răng anh trắng nhởn nổi bật trong bóng tối mới khiến người ta
nhận ra anh.

Leo và tôi rất thân nhau. Tôi biết anh sẽ mãn hạn tù trước nên đã cho anh

địa chỉ của tôi ở New York; anh bảo là sẽ không bao giờ để mất nó vì khi
nào tôi ra khỏi đây thì chúng tôi sẽ gặp nhau và sẽ làm lại cuộc đời mà
chúng tôi đã phung phí. Tưởng tượng đến cảnh gặp lại Leo ở Mỹ, tự dưng
tôi thấy vui vì đã đến đây, đến Bang Kwang này, và gặp được anh. Rồi một
đêm Leo sử dụng quá liều heroin, chúng tôi làm đủ mọi cách cho anh tỉnh:
vỗ khắp người, đánh thức, và đi tìm bác sỹ cho anh. Thời gian còn lại chỉ đủ
để cứu mạng sống của anh thôi. Nhưng không còn kịp nữa, Leo đã rơi vào
tình trạng hôn mê và bắt đầu xuất huyết. Anh khóc trên tay tôi, van tôi đừng
để anh chết. Tất cả đều quá muộn, ngay lúc bấy giờ anh tắt thở.

*

* *

Ngày 5 tháng 5 năm 1989

Tòa Lãnh sự báo cho tôi hay tôi nằm trong danh sách đầu tiên trong lệnh

tha của nhà vua… Tôi và David bị nhốt chung một phòng đủ rộng cho một
người, nhưng khi David về trước thì chỉ còn lại có mỗi mình tôi.

*

* *

Ngày 8 tháng 5 năm 1989

David được thả đúng 4 giờ chiều ngày hôm nay.

*

* *

Ngày 13 tháng 5 năm 1989

Bây giờ chỉ còn có ba chúng tôi trong khu này: tôi, Ronald Burnett và

Christian Gippett. David về nhà hôm thứ Hai. Ba chúng tôi ăn chung với
nhau - trước đó chúng tôi ăn riêng. Cảm giác này thật dễ chịu.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.