CÁI GIÁ PHẢI TRẢ - Trang 134

Tôi biết Ronald Burnett trước đây là một lính Mỹ đã từng tham chiến ở

Việt Nam. Trong lúc anh và trung đội của anh trườn qua giao thông hào thì
một quả súng cối rơi xuống nổ tung giết chết tất cả trừ anh. Ronald bị
thương trầm trọng trong vụ đó và được đưa sang Nhật để điều trị, trong mấy
tháng liền anh nằm trên giường, tiều tụy và thẫn thờ đến nỗi không biết
mình đang ở đâu. Trong thời gian này người ta phải chích morphin giảm đau
cho anh nên khi trở lại Mỹ anh rất ghiền morphin. Đã một thời gian anh cố
gắng chống chọi lại cơn ghiền này, nhưng cuối cùng nó mạnh hơn. Không
thể nào tìm mua morphin dễ dàng, anh quay ra cái thứ thay thế sẵn sàng hơn
là heroin.

Vì quá ghiền heroin nên anh đã lặn lội sang Thái Lan để mua cho rẻ. Anh

bị bắt với một số lượng thuốc khá lớn và đó là nguyên nhân anh bước vào
nhà tù Bang Kwang.

Chúng tôi rất thân với nhau, và sau đó anh được trả tự do.

*

* *

Ngày 13 tháng 9 năm 1989

Hôm nay là sinh nhật thứ 36 của tôi. Tôi vào tù lúc mới có 25 tuổi. Thời

gian thật quá dài; tôi đã phung phí hết tuổi thanh xuân của mình trong cái
địa ngục này.

*

* *

Tôi đã biết Christian khi còn nằm trong bộ phận chính của trại, nhưng sau

này chúng tôi là hai người ngoại quốc cuối cùng còn lại ở đây nên tôi hiểu rõ
về anh ta hơn.

Christian là người Pháp, đã từng vào tù ra tội khắp nơi trên thế giới chỉ vì

nghiện ma túy quá nặng. Nhưng Lãnh sự Pháp ở Thái Lan rất quan tâm
chăm sóc người bản xứ của họ; do đó, Christian thường xuyên được cung
cấp thuốc men và thực phẩm đầy đủ. Những thứ này Christian hay chia sớt
cho tôi. Một hôm tòa Lãnh sự gửi cho anh 100 viên Rohypnol, loại thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.